Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 43 : Rùa đen lông vàng
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Tương Trạch Vũ liều mạng muốn kêu cứu, muốn để hộ vệ bên ngoài phát hiện ra mình. Nhưng mà Giang Tiểu Lâu cười nói: “Không cần hao phí công sức, những hộ vệ kia…bây giờ đã bị các mỹ nhân khác chuốc say rồi.”
Lúc nàng nói chuyện mang theo nụ cười, nhưng mà roi lại không chút lưu tình, đánh cho đến khi Tương Trạch Vũ bong da tróc thịt, lộ ra cả xương. Cảm giác đau đến không muốn sống còn mang theo ngứa ngáy khó chịu, mỗi một khối da thịt trên người hắn đều đang kêu rên không ngớt, thật sự biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Tư thái đánh người của Giang Tiểu Lâu rất tao nhã, nhưng khi rơi xuống người hắn lại không chút lưu tình.
Tương Trạch Vũ thoi thóp, từ đầu đến cuối vẫn dùng ánh mắt căm hận nhìn nàng. Hắn đang đánh cược, cược đối phương không dám giết hắn, chờ hắn được cứu ra ngoài, không đâm thủng xương nha đầu này là không được.
Giang Tiểu Lâu giống như nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, cười cười ném roi qua một bên, đánh giá thân thể đầy máu của Tương Trạch Vũ: “Hình như vẫn không phục, đúng không?"
Đương nhiên không phục! Cả đời này Tương Trạch Vũ chưa từng chịu loại nhục nhã này.
Hắn nhất định không phục.
Nụ cười của Giang Tiểu Lâu chậm rãi trầm xuống: “Chẳng qua ta chỉ đánh ngươi mấy cái, ngươi đã căm hận ta như thế, vậy lúc ngươi nhục nhã ta, ta sẽ không khổ sở sao? Ngươi biết đau, ta không biết đau sao? Ngươi là người, ta không phải sao? Ngươi có thể tùy ý chà đạp lên tôn nghiêm của người khác, ta thì không thể đạp ngươi ở dưới chân sao? Tất cả những thứ này, chẳng qua là báo đáp ân đức ngày đó của ngươi thôi.”
Tương Trạch Vũ trợn to hai mắt.
Gương mặt Giang Tiểu Lâu vẫn mộc mạc như cũ, nhẹ giọng thở dài nói: “Công tử đoán không sai, quả thật ra sẽ không giết ngươi, nhưng không phải vì ta sợ gánh chịu hậu quả, mà là ta cảm thấy, để một người sống trong đau khổ, còn hơn để cho hắn chết được thoải mái.”
Trong nháy mắt lửa bốc lên đầu, tiện nhân Giang Tiểu Lâu này, lại dám vẽ con rùa đen trước ngực hắn, hơn nữa còn bao trùm toàn bộ phần ngực hắn, đuôi của rùa đen kéo dài đến nửa tấc trên rốn mới thôi.
Một khắc sau, lưỡi dao sắc bén kề ngay cổ hắn, nàng đến gần, khóe môi cong lên mang theo nét trào phúng ngây thơ: “Tương công tử, phải nhớ cho kỹ, lần sau đừng tùy tiện đắc tội nữ nhân.”
Tương Trạch Vũ tức đến trợn mắt lên như sắp rách ra, cả người đau nhức, rốt cuộc không chịu được loại phẫn nộ này mà ngất đi.
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, Giang Tiểu Lâu lại không lập tức chạy trốn, mà là ngồi trước gương đồng chỉnh trang lại y phục, tỉ mỉ chọn một cây trâm vàng khảm đá mắt mèo cài lên, trên cổ tay cũng đeo vòng tay bằng vàng trạm trổ giá trị không nhỏ, cổ chân leng keng leng keng đeo chuông vàng, lại chọn một chiếc váy màu sắc đỏ tươi mặc vào, loại váy này nhẹ nhàng mềm mại, là dùng loại chỉ riêng gần như trong suốt mà thêu thành, mặt trên dùng các loại tơ màu sắc thêu hình hoa và chim, nhìn sặc sỡ lóa mắt.
Nàng mặc vào, sau đó nhìn mình qua tấm gương đồng.
Tóc đen dầy dặn, da trắng như tuyết, khuyên tai sáng loáng, y phục lóa mắt, có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đẹp không gì tả nổi.
Thời gian từng chút trôi qua, rốt cuộc trời đã sáng. Nàng nhìn người đang hôn mê, lộ ra nụ cười không có ý tốt.