Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 481 : Ác quan khó trêu (1)
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Từ chương này độ dài tăng lên gấp 4 lần các chương trước đó, nên mỗi ngày mình chỉ có thể đăng nửa chương nhé, mà nửa chương chứ cũng bằng 2 chương như lúc trc rồi
Chương 48: Ác quan khó trêu (1)
Nghe được câu nói tràn ngập uy hiếp này, Giang Tiểu Lâu lại nở nụ cười, nàng không hề che giấu vẻ tiếc hận trong mắt: “Đại nhân, ta từng chịu qua rất nhiều cực hình, khắp toàn thân từ trên xuống dưới xương cốt đều đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng đều từng bị trọng thương, mùa đông sợ lạnh mùa hè sợ nóng, ngay cả đi nhiều thêm mấy bước cũng thở hồng hộc, đại phu nói ta không sống được mấy năm, giống như một kẻ nửa tàn phế, những hình phạt ngài nói dĩ nhiên đều có thể thử, chỉ sợ ngài chưa kịp lấy được khẩu cung của ta thì ta đã mất mạng rồi.”
Quan chủ thẩm chưa bao giờ gặp tình thế gay go như vậy, hắn sống trong nhà lao này đã lâu, thủ đoạn vô cùng độc ác, có tù phạm nào vào đây lại không kêu trời kêu đất xin tha, một nữ tử yếu ớt như Giang Tiểu Lâu chỉ cần không quá nửa canh giờ là có thể bắt nàng phải nghe lời. Nhưng hắn rất rõ, nếu Tử y hầu muốn giết một người thì đã trực tiếp giết rồi, đem nha đầu này đến đây là vì muốn nàng thuần phục, nếu thật sự để nàng chết ở đây thì không dễ xử lý chút nào. Quang trọng hơn chính là, nàng có quan hệ gì với Tử y hầu, bọn họ không có cách nào thăm dò rõ ràng.
Quan chủ thẩm đánh giá Giang Tiểu Lâu từ trên xuống dưới, giai nhân như hoa sen, nhã trí thanh lệ, khiến cho gian phòng ảm đạm tăng thêm mộtchút ánh sáng.
Tao nhã, yên tĩnh, trấn định, nữ tử như vậy khác với tất cả mọi người.
Đây là nơi nào chứ, nàng lại không hề sợ hãi.
Hay là nàng ngu dốt thật sự, không ý thức được hoàn cảnh của mình?
Lông mày quan chủ thẩm thắt lại.
“Muốn đánh thì đánh, tốt nhất nên đánh cho chết, tuyệt đối đừng chừa lại chút hơi tàn nào, sẵn tiện nói cho Tiêu Quan Tuyết biết, người và súc sinh khác nhau, không được là không được, ta thà chết cũng không khuất phục hắn.” Giang Tiểu Lâu cố ý nói ra mấy lời đầy ẩn ý, khiến người ta phải nghi ngờ.
Quan chủ thẩm nghĩ tới nghĩ lui càng thấy không ổn, nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, cá tính lại hung hăng, không lẽ nàng có quan hệ đặc biệt với Tử y hầu? Nàng còn nói không được là không được, không lẽ Hầu gia muốn chiếm đoạt nàng? Hầu gia là thân phận thế nào chứ, muốn bao nhiêu nữ nhân cũng được, sao lại đối đãi đặc biệt với nàng như vậy? Còn nữa, hầu phủ tự có nhà lao riêng, sao Hầu gia lại đưa người này đến đây? Nàng nói đã từng chịu rất nhiều hình phạt, không lẽ chính là vì Tử y hầu không còn cách nào mới đưa củ khoai nóng này nhét vào tay hắn bắt hắn giải quyết? Nhớ tới hộ vệ kia đã từng dặn dò, tuyệt đối không được làm chết người, hắn nghĩ đến nhức cả óc, toàn thân khô nóng, chính là không nghĩ ra được lý do gì.
Cho nên hắn chỉ có thể hung hăn trợn mắt nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, dặn dò nha sai bên người vài câu, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Không lâu lắm, Giang Tiểu Lâu nghe được cánh cửa sắt phía sau kêu lên răng rắc, phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng, nàng nhận ra, bên ngoài có người đến. Quả nhiên nha sai đi vào, hướng về quan chủ thẩm thì thầm vào câu, sắc mặt hắn đại biến, lông mày run lên một chút, mới lạnh lùng hướng về Giang Tiểu Lâu nói: “Phụ thân và đại ca ngươi phạm tội mưu nghịch, ta khuyên ngươi nên thành thật khai báo, tránh nỗi khổ da thịt.”
Làm thủ hạ của Lương Khánh là chuyện không dễ dàng, một chuyện làm không xong, một câu nói sai, đều có thể dẫn đến hậu quả là đầu lìa khỏi cổ. Muốn ép một người nhận tội, dĩ nhiên Ngiêm Phượng Nhã có trăm ngàn cách, nhưng rõ ràng hiện giờ không thể dùng được cách nào. Hỏi không được, Lương Khánh không tha cho hắn, bức tử, chỗ của Hầu gia cũng không thoát được. Dĩ nhiên Lương Khánh lợi hại, nhưng Tử y hầu cũng lànơi không thể đắc tội, chuyện này can hệ rất lớn, Ngiêm Phượng Nhã rơi vào thế khó xử: “Thuộc hạ ngu dốt, xin đại nhân chỉ rõ.”
Lương Khánh không nhịn được để chén trà xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn, chậm rãi nói: “Xem ra ta đã quá đề cao ngươi, theo ta lâu như vậy, không có chút tiến bộ nào.”
Ngiêm Phượng Nhã lập tức ngây người, liên tục xin lỗi, trái lo phải nghĩ sau đó mới quyết định, trả lời: “Hiện thuộc hạ đã đem Giang Tiểu Lâu nhốt vào nhà lao trọng phạm, cho người tin cậy trông coi, nhưng về lâu dài cũng không phải cách. Với ngu kiến của thuộc hạ, đối với ả này cũng không ngoài ba biện pháp.”
“Là ba biện pháp nào?”
“Thứ nhất là cứng rắn bắt ả phải điểm chỉ nhận tội.” Ngiêm Phượng Nhã thăm dò.
“Đồ ngu, cứng rắn ép buộc thì sao, cái ta muốn hỏi vẫn không hỏi ra được.” Lương Khánh lạnh lùng mắng.
Trái tim Ngiêm Phượng Nhã run lên: “Thứ hai là nghiêm hình bức cung, cùng lắm nếu chết thì nói với Hầu gia là bệnh chết. Nhà lao này là thiên hạ của đại nhân, đám thủ hạ của thuộc hạ tuyệt đối không dám tiết lộ. Hầu gia thế lực tuy lớn, nhưng cũng không thể làm khó người khác quá mức.”
“Ngươi cho rằng Tử y hầu là đồ ngốc sao?” Nụ cười của Lương Khánh ngày càng lạnh lẽo.
Ngiêm Phượng Nhã khẽ cắn răng: “Biện pháp cuối cùng, nhốt Giang Tiểu Lâu vào thủy lao, không cho quá nhiều nước, chỉ cần khiến ả thấy ngột ngạt khó chịu là đủ, cách này vừa không chết người vừa không để lại vết thương, chỉ khiến người ta sống không được chết không xong, dù sao ả cũng chỉ là nữ nhân, cho dù cái miệng làm bằng sắt cũng phải mở ra. Đại nhân, đây là cách khả quan nhất, cũng không thể để người ta nghĩ rằng Kinh triệu doãn chúng ta chỉ là con cọp giấy…”
Lương Khánh đứng lên, đi tới đi lui hai bước trong phòng, ánh nến chập chờn bất định chiếu bóng hắn lên vách tường, có vẻ khủng bố mà thần bí, lại như một u linh đang chầm chậm di động, sau đó, đột nhiên hắn xoay người lại nhìn Ngiêm Phượng Nhã, vẻ mặt kiên định: “Được, cứ theo ý ngươi nói.”
Thủy lao của ngục Kinh triệu ở ngay khu vực trung tâm dưới lòng đất, bốn phía đều là vách đá kiên cố, chia làm trên dưới hai tầng, mặt trên là một cái ao nhỏ, chỉ cần cần mở công tắc, bên dưới sẽ có nước không ngừng dâng lên, mãi đến khi hoàn toàn nhấn chìm phòng giam, toàn bộ thiết kế vô cùng đặc biệt. Giang Tiểu Lâu dựa vào ánh nến yếu ớt nhìn thấy toàn bộ thủy lao, dường như dưới nước đang ẩn giấu một con quái vật to lớn, nhưng chẳng qua chỉ là do ánh nến chiếu rọi trong bóng nước, mặt nước truyền đến từng trận hôi thối khiến người khác buồn nôn.
Tư tốt dùng giọng điệu bố thí lớn tiếng: “Đại nhân nói, chỉ cần ngươi nhận tội, sẽ tha cho ngươi đi ra ngoài.”
Giang Tiểu Lâu chỉ bình tĩnh trả lời: “Ta không có tội, làm sao nhận?”