Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 57 : Giao phó sinh tử

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Có việc đột xuất nên nghỉ mất 2 ngày, hôm nay post bù nhé



Chương 57: Giao phó sinh tử



Nếu đã đồng ý với Giang Tiểu Lâu, Thái Vô tiên sinh nói được sẽ làm được, chủ động bắt mạch cho Ly Tuyết Ngưng. Chờ hắn bắt mạch xong, lại lắc đầu nói: “Bệnh quá lâu, sớm nửa năm may ra còn hy vọng cứu chữa, tình huống bây giờ, nhiều nhất là kéo dài được nửa năm một năm, còn phải hết sức điều dưỡng.”



Hắn nói chuyện trực tiếp, cũng không kiêng kỵ, hơn nữa còn nói rõ trước mặt mọi người.



Sắc mặt Ly Tuyết Ngưng không có gì thay đổi, rõ ràng đã đoán được kết quả từ trước.



Giang Tiểu Lâu hỏi tới: “Vậy theo ý ngài, phải chữa thế nào?”



Thái Vô tiên sinh thở dài: “Kê thuốc bổ khí dưỡng thân, cố gắng tịnh dưỡng, đừng hao phí tinh thần, mới kéo dài lâu một chút.”



Ly Tuyết Ngưng đứng lên, trịnh trọng cảm ơn đại phu, thân hình của nàng gầy yếu, một cơn gió thổi ngang cũng muốn ngã, vẻ mặt lại hết sức trầm ổn, khiến người nhìn liền sinh lòng thương hại, mọi người dồn dập toát ra vẻ đồng tình.



Tuổi trẻ như vậy, lại không thể sống được lâu.



Phó Triêu Tuyên vội vã kéo Giang Tiểu Lâu qua: “Sư phụ, xin khám cho nàng thử, về mặt ngoại thương đệ tử sẽ nghĩ cách chữa trị, nhưng căn cơ của nàng quá yếu, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương nghiêm trọng, đệ tử không dám tùy ý cho thuốc, quả thật không biết làm gì.”



Thái Vô tiên sinh trừng mắt nhìn đồ đệ, cách đổi xử đặc biệt như vậy, sợ người khác không nhận ra hay sao? Thân là đại phu, không thể nảy sinh tình cảm đặc biệt với bệnh nhân, đây là vô cùng ngu xuẩn. Đại Chu từ xưa có cách nói người trong cuộc thì tối, người ngoài cuộc thì sáng, Thái Vô tiên sinh rất tán thành quan điểm này. Khi đại phu xem bệnh cho người nhà, tránh không khỏi bị tâm trạng làm ảnh hưởng, bởi vì họ hoàn toàn dựa trên quan sát khí sắc của đối phương và mạch tượng để chẩn đoán bệnh. Khám bệnh cho người nhà, khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, thậm chí hoài nghi, khi kê thuốc sẽ thấy do dự, người nhà còn như vậy, người yêu chẳng phải sẽ càng nghiêm trọng hơn?



Cho nên Thái Vô tiên sinh phất tay với Phó Triêu Tuyên: “Đứng qua một bên, ta tự có chủ trương.”



Thái Vô tiên sinh tỉ mỉ bắt mạch cho Giang Tiểu Lâu, trầm ngâm chốc lát, mới trả lời: “Trong cơ thể có hiện tượng tụ máu, phải dùng phương pháp tan máu”. Sau đó quay đầu về phía dược đồng nói: “Ngươi đi ra ngoài mua mấy cân thịt bò, mua thêm ít bao tử heo, nhớ là phải chọn loại còn tươi.”



Dược đồng há hốc miệng: “Hả?”



“Đi, đừng hỏi nhiều.” Phó Triêu Tuyên rất hiểu tính của Thái Vô tiên sinh, vội vã giục hắn.



Dược đồng chưa từng nghe nói tới phương thuốc kỳ lạ như thế, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, không thể làm gì hơn là chạy đi. Động tác của hắn cũng không chậm, hơn nửa canh giờ đã về.



Thái Vô tiên sinh vẫy tay gọi nàng lại đây, nhìn kỹ một chút, gật đầu nói: “Được, lập tức cho vào lò ninh nhừ, đến khi nát ra như cháo, thì cho nàng ta uống.”



Giang Tiểu Lâu kinh ngạc: “Tiên sinh, đây là thuốc của ta sao?”



Thái Vô tiên sinh không chút do dự mà nói: “Đúng, bắt đầu từ hôm nay ngươi ở lại dược quán, mỗi ngày phải uống ba chén cháo này, một chén cũng không được thiếu.”



Giang Tiểu Lâu nhìn thịt bò đỏ tươi, bất giác buồn nôn. Thái Vô tiên sinh lại vỗ đầu nàng như một đứa bé: “Nha đầu, thuốc đắng dã tật chữa khỏi bệnh, ngươi phải cố gắng uống thuốc.”



Vì cơ thể Giang Tiểu Lâu yếu ớt, ăn uống trước giờ rất thanh dạm, các đại phu trước kia cũng dặn nàng không được ăn những món quá bổ, nhưng vị tiên sinh này đi ngược lại đường cũ, Giang Tiểu Lâu không khỏi nghi ngờ, có phải do mình lúc nãy nói quá mức, chọc tức tiên sinh, cố ý tìm cơ hội làm khó nàng.



Phó Triêu Tuyên ôn nhu an ủi Giang Tiểu Lâu: “Chắc chắn sư phụ sẽ không trêu đùa bệnh nhân, nàng an tâm dưỡng bệnh là được.”



Tối hôm đó, Giang Tiểu Lâu nhìn chén canh thịt nóng hổi trước mặt, hầu như có cảm giác muốn nôn tại chỗ, theo bản năng mở miệng nói: “Thái Vô tiên sinh rộng lượng khoan dung, tuyệt đối sẽ không bắt nạt bệnh nhân. Chén canh này, có thể miễn hay không…”



Thái Vô tiên sinh thấy sắc mặt nàng trắng xanh, chỉ khẽ mỉm cười, bình tĩnh nhàn nhã: “Phải uống khoảng mười ngày, ngươi cố nhẫn nại đi.”



Giang Tiểu Lâu liền ở lại y quán, mỗi ngày nhìn Thái Vô tiên sinh và những đệ tử kia trị bệnh, lúc rảnh rỗi còn có lòng thỉnh giáo các đệ tử khác về các dùng thảo dược, nhìn rất nhàn nhã tự tại. Phó Triêu Tuyên mỗi hai ngày đều tới hỏi thăm một lần, sẵn tiện quan sát tình hình của Tiểu Lâu.



Cứ vậy qua mười ngày, cơ thể Giang Tiểu Lâu quả nhiên có khôi phục, Thái Vô tiên sinh bắt đầu thay đổi yêu cầu: “Triêu Tuyên, bây giờ là thời cơ tốt nhất, chuẩn bị canh hạt đào bổ khí, mỗi ngày uống ba lần.”



Cái gọi là canh hạt đào bổ khí, là loại canh chuyên dùng để chữa chứng ứ huyết và tích nhiệt, mỗi ngày ba lần, số lượng hơn bình thường khá nhiều.



Cuối cùng Giang Tiểu Lâu cũng không phải uống canh thịt nữa, nhưng lần này cũng không thoải mái hơn bao nhiêu. Bởi vì mỗi lần uống xong, sẽ không thể ăn uống bình thường, ói mửa không ngừng, những thứ ói ra đều là máu và một vài thứ không rõ là gì. Ba ngày sau, tính ra cũng gần đạt yêu cầu, Phó Triêu Tuyên mới đem cháo loãng và rau luộc mềm ra cho nàng ăn, xem như là khôi phục ăn uống bình thường. Theo lý mà nói, lục phũ ngủ tạng của Giang Tiểu Lâu đều bị tổn thương, trong cơ thể ứ độc quá nhiều, nôn mửa như vậy nhất định là sẽ tổn thương nguyên khí rất nặng, nhưng mà tình hình lại ngược lại, những thứ tích tụ trong người sau khi được nôn ra, nàng bắt đầu thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể dần dần trở nên khỏe mạnh.



Thái Vô tiên sinh vẫn chưa chịu cho nàng đi, trái lại cố ý gọi nàng đến nói chuyện: “Ta có chuyện muốn dặn dò ngươi.”



Trong lòng Giang Tiểu Lâu vô cùng kính nể y thuật của Thái Vô tiên sinh, mỉm cười nói: “Tiên sinh, ngài đã cứu mạng ta, Tiểu Lâu sẽ cảm kích cả đời”



Thái Vô tiên sinh lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp. Ta chỉ muốn cứu mạng một người trẻ tuổi sắp phải bước chân vào địa ngục mà thôi. Ngươi là một cô nương thông minh, nhưng tâm tư quá sâu, như vậy không có lợi cho bệnh tình của ngươi. Triêu Tuyên đã dùng hết khả năng để cứu ngươi, ngoại thương không còn đáng ngại nữa, còn về nội thương… cách của ta có thể hóa giải hết độc tố tích tụ trong người ngươi, trong vài năm tới tính mạng của ngươi sẽ không đáng ngại. Bây giờ chỉ còn vấn đề lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, cái này không phải ngày một ngày hai là chữa được. Nếu sau này ngươi tu thân dưỡng tính, tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi điều trị, dùng thuốc của ta, thì sống đến bảy tám mươi cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu ngươi lại kiệt sức lao lực, thì khó mà nói được.”



Giang Tiểu Lâu rất rõ Thái Vô tiên sinh là người rất có trí tuệ, hắn đã nhìn ra tâm tư nặng nề của nàng, cho nên mới quanh co khuyên nhủ. Nghĩ tới đây, nàng như có điều suy nghĩ nói: “Tiên sinh yên tâm, sau khi trở về Tiểu Lâu sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe, không để cho ngài phải uổng phí công sức.”



Thái Vô tiên sinh nghe được nàng có ý khác, nếu nàng đã không gật đầu đồng ý, có nghĩa là sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện muốn làm. Bỏ đi, ai có chí nấy, nếu ai cũng có thể nghĩ thông suốt, vậy thì thế giới này đâu còn chuyện buồn nữa. Hắn suy nghĩ một chút mới nói: “Triêu Tuyên là một đứa trẻ tốt, ta nhìn nó học y, chữa bệnh, cứu người, bản tính nó thuần thiện, chính trực, chỉ là quá mức ương bướng, có rất nhiều chuyện không biết ứng biến, người như vậy nếu chỉ làm đại phu thì không sao, nhưng nếu bị dính dáng đến những chuyện phức tạp khác, vậy thì chưa chắc là…”



Giang Tiểu Lâu cũng rất thông minh, nàng biết Thái Vô tiên sinh đang lo lắng vì đệ tử của mình, nụ cười của nàng vô cùng thong dong: “Tiên sinh yên tâm, Tiểu Lâu hiểu rõ ý của ngài, ta sẽ không quấy rầy Phó đại phu, càng không cản trở hắn trở thành đại phụ giỏi nhất trên đời này.”



Thái Vô tiên sinh nhìn Giang Tiểu Lâu, trng lòng thở dài. Cô nương này xinh đẹp biết mấy thông minh biết mấy, chuyện gì cũng nhìn thấu, gần như không cần hắn phải nói gì. Người đời đều có lòng ích kỷ, hắn dù là một đại phu cũng không ngoại lệ. Trong tất cả đệ tử, Phó Triêu Tuyên là người có tài nhất, cũng là người hắn chọn lựa kế thừa y bát của mình. Tuổi hắn đã lớn, thời gian còn lại không nhiều, Triêu Tuyên thì khác, hắn sau này sẽ trở thành một đại phu vô cùng xuất sắc, tuyệt đối không thể phân tâm vào lúc này. Giang Tiểu Lâu là một cô nương thông minh, nhưng không phải là một hiền lương nữ tử chịu an phận ở một bên phò tá sự nghiệp của trượng phu, trái tim của nàng quá sâu, quá lớn, không thích hợp với Phó Triêu Tuyên. Hắn tin rằng, ám thị của mình nhất định nàng sẽ hiểu.



Đúng lúc này Phó Triêu Tuyên bước vào cửa, nhìn thấy hai người trò chuyện, trên mặt lộ ra ý cười: “Sư phụ, mấy ngày nay con suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã hiểu tại sao sư phụ lại dùng thuốc như vậy.”
Hắn là đề phòng tai vách mạch rừng, cả nhà người đó chết quá kỳ lạ. Thái Vô tiên sinh không tự chủ được mà nghĩ như vậy. Lại nghe thấy giọng nói một cô gái trẻ tuổi vang lên: “Tạ bá phụ, cháu gái đến chậm, xin người tha thứ.”



Khi nghe thấy ba chữ Tạ bá phụ, Tạ Khang Hà lập tức quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một cô gái mặc áo màu lam đứng ở nơi có ánh sáng, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt thâm thúy, thần thái cử chỉ không gì không đẹp, nụ cười cực kỳ nhu hòa, nàng đi tới, ở trước mặt mọi người hành lễ với hắn: “Bá phụ, Tiểu Lâu là con gái của Tử Hư, người quên rồi sao?”



Tạ Khang Hà nghe được hai chữ Tử Hư, bỗng nhiên làm rớt quân cờ, đứng lên, tràn nghiệp kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Lâu.



Công Tử Hư, là tên giả hai mươi năm trước bằng hữu của hắn dùng, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Nàng chẳng lẽ là…sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, lập tức phục hồi tinh thần lại: “Con…con là Tiểu Lâu?” Trên mặt toát ra ý vui mừng không thể che giấu.



Thái Vô tiên sinh nhạy bén nhận ra có sự thay đổi, lập tức phất tay với đám đệ tử, bảo bọn họ lui hết ra ngoài.



Không còn người ngoài, Tạ Khang Hà thật sự không che giấu sự vui mừng, sắc mặt trở nên cực kỳ kích động: “Con đúng là Tiểu Lâu?”



Giang Tiểu Lâu lần thứ hai quỳ gối với hắn: “Lúc nãy Tiểu Lâu thăm dò bá phụ, tội đáng muôn chết, xin người tha thứ.”



Tạ Khang Hà sững sờ, nhìn qua Ly Tuyết Ngưng đang áy náy đứng bên cạnh, không khỏi kinh ngạc đến ngây người, nhưng mà hắn nhanh chóng hiểu được, mọi chuyện đều là tiểu cô nương này muốn thăm dò hắn. Hắn cười khổ lắc đầu, tự mình tiến lên nâng nàng dậy: “Con đã gọi ta một tiếng bá phụ, sao ta lại không hiểu được tình cảnh của con, nói gì tới trách tội chứ.”



Lời nói phong độ của hắn đều vô cùng rộng lượng khoan dung, vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tươi cười, biểu hiện thêm ba phần kính ý: “Là Tiểu Lâu không có mắt nhìn.”



“Không, giữa lúc bất thường thì cẩn thận là trên hết. Lần trước ta đến nghĩa trang Giang gia, phát hiện có không ít người rình mò, liền nghi ngờ có người muốn động vào mộ phần phụ thân con, cho nên mới mạo muội chuẩn bị lặng lẽ đem họ chuyển đi nơi khác.” Tạ Khang Hà giải thích với nàng.



Giang Tiểu Lâu đã sớm biết, Lương Khánh và Ngiêm Phượng Nhã hoài nghi phụ tử Giang gia còn giấu diếm tài sản, hai kẻ đó cũng thật sự vô sỉ, thậm chí ngay cả phần mộ cũng không tha. Nàng lần nữa biểu đạt ý cảm ơn với Tạ Khang Hà: “Khổ tâm của bá phụ, Tiểu Lâu đa tạ.”



Thái Vô tiên sinh ở bên cạnh nhìn rất lâu, giờ mới hiểu được mọi chuyện, thì ra phần mộ mà Tạ Khang Hà nói, chính là phụ thân của Giang Tiểu Lâu, hắn không khỏi thở dài: “Đây mới là duyên phận, lại có thể cho các người gặp nhau ở đây.”



Trên đời này không có duyên phận vô duyên vô cớ, tất cả đều được sắp đặt có lý do. Giang Tiểu Lâu đã có chuẩn bị từ đầu, trước khi đến đây, nàng thăm dò Thái Vô tiên sinh, thăm dò Tạ Khang Hà, trong lúc vô tình phát hiện hai người họ lại là bằng hữu. Nàng suy nghĩ mãi, nếu đi tìm hắn thì quá đột ngột, ở đây gặp gỡ thì ngược lại càng tốt hơn. Không thể trách nàng đa nghi, mặc dù phụ thân từng nhắc người này có thể tin tưởng được, nàng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.



Ly Tuyết Ngưng mỉm cười nhìn họ, không lên tiếng.



Thái Vô tiên sinh tò mò hỏi: “Ta quen huynh lâu như vậy, sao chưa từng nghe huynh nhắc tới vị bằng hữu này?”



Tạ Khang Hà cười, trong nụ cười có toát ra một tia cay đắng nhàn nhạt.



Giang Tiểu Lâu cũng nhìn hắn, quả thật, phụ thân từng nhắc qua có quen Tạ Khang Hà, mặc dù bọn họ đều la thương nhân nổi tiếng, đều là cự phú, nhưng chưa từng lui tới, thậm chí nàng chưa từng gặp hắn ở Giang gia. Nếu họ đúng là bạn tốt, vì sao mãi đến trước khi chết phụ thân mới nói với nàng, nếu có khó khăn, khi đi đến đường cùng, có thể tìm tới Tạ bá bá này.



Bằng hữu có thể khiến cho phụ thân ủy thác sinh tử, tuyệt đối không phải người thường. Nhưng đôi bạn này, lại nhiều năm chưa từng lui tới.



Tạ Khang Hà thấy mọi người đều có vẻ nghi ngờ, không thể không nói: “Lúc trước khi ở Liêu Châu, Tử Hư huynh đã là người giàu có, là một thế gia công tử. Còn ta, năm đó là con của một ngư dân không biết một chữ, không một xu dính túi. Khi đó phụ mẫu ta còn sống, ta còn một tiểu muội, một nhà bốn người sống bằng nghề đánh cá, nhưng chủ đủ ăn thôi, không thể ăn ngon cũng không thể mặc ấm. Có một lần, một mình ta ra ngoài, tình cờ gặp được Tử Hư huynh rơi xuống nước, cho nên ta cứu hắn. Hắn cho ta năm mươi lượng bạc trả ơn, ta vui vẻ cầm bạc về nhà, lại bị phụ thân đánh một trận, người nói cứu người là bổn phận, không cho ta nhận tiền, ta hết cách, chỉ có thể cầm tiền đi trả lại hắn.”



Trên thực tế, có vài lời Tạ Khang Hà chưa nói, khi phụ thân từ chối năm mươi lạng đó, tiểu muội của hắn vì cuộc sống đói kém thiếu thốn, dinh dưỡng không đủ, chỉ còn lại chút hơi tàn. Mặc dù như thế, phụ thân trung thực của hắn cũng kiên quyết không chịu nhận tiền. Ba ngày sau, muội muội hắn ra đi trong tiếng khóc gào của mẫu thân hắn. Lúc đó Tạ Khang Hà còn rất trẻ, chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hắn chỉ biêt chạy ra ngoài đê khóc lớn, sau đó hắn gặp được Giang Thừa Thiên dùng tên giả là Tử Hư. Giang Thừa Thiên nghe nói như thế, hết sức cảm động, cố ý chạy đến nhà hắn nhìn thử. Từ đó, bọn họ liền trở thành bằng hữu, một đôi bằng hữu không tương xứng, một bên là thế gia công tử, một bên là tiểu tử nhà nghèo.



Tình hữu nghị này hết sức kỳ lạ, cũng dẫn đến nhiều lời chê trách. Nhưng mặc kệ người khác nghĩ gì, Giang Thừa Thiên đều làm theo ý mình, thường lui tới Tạ gia, thậm chí kính trọng phụ mẫu Tạ gia như phụ mẫu của mình.



“Sau đó, Tử Hư huynh thường theo ta đi chơi trên sông. Có một lần, chúng ta ở trên sông phát hiện một tấm chiếu cuộn lại, nhất thời hiếu kỳ ta dùng mái chèo mở ra. Vừa mở ra mới thấy trong đó là một thi thể nữ. Ta rất sợ, lo lắng người khác sẽ cho rằng nữ nhân này có liên quan đến chúng ta, muốn lập tức ném đi. Nhưng Tư hử huynh lại nói, người lâm vào cảnh này vô cùng đáng thương, còn phải làm quỷ trên sông, không bằng đưa nàng đi chôn, sau này còn có thể đầu thai… Ban đầu ta có chút do dự, sau cùng vẫn nghe lời hắn. Hai người chúng ta đem thi thể lên bờ, lúc vào đến bờ sông, ta không cẩn thận bị vấp ngã, thi thể lăn từ trong chiếu ra, bọn ta liền ngây người, trong bụng thi thể…có một cái lỗ, vô số cá chình miêu từ bên trong tràn ra, ít cũng đến trăm con.”



"Cá chình miêu!" Thái Vô tiên sinh thán phục, "Đúng là cá chình miêu sao?"



"Vâng, xác thực là cá chình miêu." Tạ Khang Hà không chút che giấu.



Cá chình đẻ trứng dưới biển, sinh trưởng trên sông, giống như rắn nhưng không lấp lánh, bởi vì mảnh như lá liễu, nên còn được gọi là “cá lá liễu”, mùi vị rất ngon, nhà quyền quý cực kỳ yêu thích, thường ra giá cao mua về. Đáng tiếc cá chình miêu không thể tự nuôi, hàng năm vào thời điểm cố định, các ngư dân sẽ ở khi vực cửa sông quăng lưới để bắt cá, nhưng cho dù là mất cả tháng cũng chỉ bắt được một số ít. Càng như vậy, càng hiếm có, một con cá còn quý hơn hoàng kim.



“Bọn ta rất kinh ngạc, ban đầu ta không nhận ra đó là gì, Tử Hư huynh bảo ta chờ, đến khi không còn con cá nào rơi ra nữa, chúng ta mới đưa thi thể đi mai tháng, hai người bọn ta còn rất thành kính bái lạy trước một.” Tạ Khang Hà nói vậy, tựa hồ rơi vào trầm tư.



Mọi người nghe đến nhập thần, quên cả lên tiếng.



“Bán đi cá chình miêu, thu được cả ba trăm lượng, được số tiền lớn như vậy, ta đặc biệt vui mừng, nhưng bằng hữu của ta lại đột nhiên biến mất.”



Giang Tiểu Lâu trong lòng run một cái, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Biến mất là ý gì?”



Tạ Khang Hà nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, như là nhìn con trai mình: “Bằng hữu của ta không để lại lời nào, cũng không xuất hiện ở làng chài nữa. Vì hắn sợ kết giao phải người không thật lòng, nên không dùng tên thật, cho nên ta mất rất nhiều thời gian cũng không tìm ra người tên Tử Hư, bất đắc dĩ phải mời tú tài vẽ lại hình dáng hắn, mới tìm ra được Giang gia. Ta đợi ở cửa ba ngày, nhưng tất cả mọi người đều nói, Giang gia đã dọn đi. Ta cũng không tin, nhưng mặc kệ ta đến bao nhiêu lần, cũng không tìm được bất kỳ người nào họ Giang.”



Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, tại sao sau khi phát đạt, Giang Thừa Thiên lại không muốn gặp mặt?



Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cong môi, lộ ra một nụ cười khó nhận thấy: “Con biết lý do là gì.”



Mọi người đều đang suy đoán, chỉ có Giang Tiểu Lâu chỉ nghe qua một cái là hiểu rõ.



Nhạy bén của nàng, Thái Vô tiên sinh cũng không bằng.



Nhìn thấy Tạ Khang Hà lộ vẻ mặt gấp gáp, Giang Tiểu Lâu sâu sắc biết được, nàng đang ở rất gần mục tiêu của mình.