Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 632 : Sát tinh khó cầu (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Ba ngày sau, Tạ gia lại bất đắc dĩ mời Ngũ Thuần Phong đến, xin hắn tìm cách trừ tai họa. Ngũ Thuần Phong dựa theo Giang Tiểu Lâu từng nói, giả vờ một phen than thở: “Ác quỷ này oán khí quá nặng, đi khắp nơi lấy mạng người, bần đạo đã nghĩ ra cách tiêu tai giải nạn cho Tạ gia, chỉ là làm pháp sự bốn mươi chín ngày thì vẫn cần thời gian, mà trong bốn mươi chín ngày này, lại không thể làm gì con quỷ đó. Cho nên các vị phải thật cẩn thận, đừng cản đường của nàng, buổi tối cố gắng đóng cửa đừng đi ra ngoài."



Nghe được lời nhắc nhở này, người người đều hoảng sợ vô cùng. Trên mặt Tạ Hương lộ vẻ đắc ý, nàng liếc nhìn chung quanh, không nhìn thấy tứ tiểu thư Tạ Du đâu, con ngươi đảo một vòng nảy ra một ý hay.



Tiễn Ngũ Thuần Phong đi, Tạ Hương quay đầu đi tới viện của tứ tiểu thư. Đến khi nàng vào phòng, phát hiện Tạ Du đang đọc sách luyện chữ, không khỏi cười nói: “Tứ muội muội thật thanh thản, trong nhà xảy ra chuyện lớn, muội lại làm như không liên quan gì đến mình.”



Tạ Du ngẩn đầu lên nhìn thấy Tạ Hương, không khỏi sắc mặt trầm xuống: “Chuyện trong nhà có Vương di nương và Tam tỷ lo lắng rồi, ta chỉ là một người không có phận sự, nói thêm nửa câu cũng bị chê bai, cần gì phải chọc cho người khác chán ghét.”



Tạ Hương ngọt ngào cười: “Không thể nói vậy, Mạch Nhi là người của tứ muội muội, nàng đột nhiên chết oan lòng mang oán hận, dĩ nhiên sẽ đi khắp nơi quậy phá, nói không chừng gã sai vặt đó cũng bị nàng kéo đi đền mạng, lẽ nào muội không sợ?”



Mí mắt Tạ Du run lên, cúi đầu tiếp tục luyện chữ, nhưng không kềm được run rẩy, nàng vội dùng tay trái giữ chặt tay phải, lúc này mới viết cho hết chữ cuối cùng.



Nhìn thấu vẻ mặt nàng chỉ là giả vờ trấn định, trong lòng Tạ Hương cười gằn, cố ý cúi đầu một lúc sau mới nói tiếp: “Chữ tĩnh này viết thật đẹp, không biết tứ muội muội có biết, Giang Tiểu Lâu đó cũng rất có hiểu biết về thư pháp.”



Tạ Du nghe vậy không khỏi ngẩn đầu lên, đôi mắt lạnh băng không một ý cười. Tạ Hương làm như không phát hiện ra: “Nghe nói cầm kỳ thi họa không có gì là không giỏi, quả là một tài nữ.”



Tạ Du chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, lời của đối phương như một mũi kim vô hình, làm cho nàng đau đến không đứng nổi. Nàng giống như đang ôm nỗi căm tức trong lòng, còn Tạ Hương lại vô cùng bình tĩnh. Tạ Du là nữ tử tự xưng thanh cao, ỷ mình được sủng ái, ỷ dung mạo xinh đẹp, tự xưng là đệ nhất mỹ nhân trong Tạ phủ. Nhưng bây giờ trong phủ xuất hiện người ưu tú hơn, mỹ lệ hơn, khiến Tạ lão gia sủng ái hơn, dĩ nhiên nàng sinh lòng ghen ghét, ngọn lửa ngày, xem ra rất dễ khêu cho cháy lên.



Tạ Hương thấp giọng thần bí: “Nhưng mà, đẹp đến mấy cũng vô dụng, nếu không phải vì nàng, tại sao Mạch Nhi lại vô cớ chết đi?”



Trong lòng Tạ Du run lên, chỉ thấy hàm răng tê tê: “Người cũng đã chết rồi, còn nhắc tới làm gì?”



Tạ Hương lắc lắc đầu, đáy mắt tràn đầy thân thiết giả vờ: “Người ta không có hiền lành như tứ muội muội, sau lưng không biết đang nói cái gì. Ai, ta không nên nói, miễn cho muội phải tức giận.”



Tạ Du lập tức truy hỏi: “Nói cái gì?”



Tạ Hương liếc mắt bốn phía, lúc này mới lặng lẽ nói: “Tứ muội, muội không biết Giang Tiểu Lâu ở sau lưng nói muội…” Nói đến đây cố ý dừng lại một chút, quả nhiên thấy Tạ Du lo lắng, mới chậm rãi tiếp tục: “Nàng nói Mạch Nhi chết là có liên quan đến tứ muội muội.”



Tạ Du cả người chấn động, bút lông trong tay rơi xuống tờ giấy, chữ tĩnh đẹp đẽ lập tức bị mực làm loang lổ. Nàng không lo nhặt lại cây bút, một phát bắt trúng tay Tạ Hương, lạnh lùng nói: “Tỷ có ý gì?”
Tạ Du bị đánh thức, khoảng thời gian này nàng ngủ không được ngon, cũng thường nằm mơ thấy Mạch Nhi, những giấc mơ đó làm nàng rất khó ngủ, cho nên phải đốt hương an thần, cho đến khi có người gõ cửa thật mạnh nàng mới tỉnh lại.



Vội vã rửa mặt chạy đến phòng khách, Tạ Du thấy Cố ma ma bị trói nằm dài dưới đất liền lạnh run người, lớn tiếng nói: “Các người đang làm gì vậy, Cố ma ma phạm lỗi gì mà mọi người đối xử với bà ấy như vậy…”



Tạ Liên Thành âm thanh lạnh lẽo như nước: “Tứ muội, Cố ma ma giết người.”



Tạ Du cả người run lên, cảm thấy có một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng nhìn chằm chằm Tạ Liên Thành, hầu như biến thành một cái tượng gỗ, không biết nên trả lời thế nào: “Muội…muội…không thể nào.” Theo bản năng, nàng lớn tiếng nói: “Mọi người thả Cố ma ma ra đi,nếu không ta…ta sẽ nói rõ với phụ thân, nhân lúc người không có ở nhà, các người cố ý đổ tội vu oan cho người bên cạnh ta.”



Nàng vừa nói vậy, hàng lông mày kiêu ngạo của Tạ Nguyệt nhướng lên, chậm rãi nói: “Tứ muội muội nói sai rồi, Cố ma ma là ma ma bên người muội, lẽ nào Mạch Nhi không phải? Nàng là tì nữ thân cận của muội, tình cảm với muội rất tốt, lại trung thành tuyệt đối, chăm chỉ làm việc. Nàng chết không rõ ràng, muội không muốn đòi lại công bằng cho nàng sao?”



Tạ Du lạnh lùng nhìn Tạ Nguyệt: “Đại tỷ, Mạch Nhi chết là chuyện của viện muội, mọi chuyện đều do muội xử trí, hôm nay các người bày ra thế trận lớn như vậy, luôn miệng nói Cố ma ma giết người, có chứng cớ gì?”



Vương Bảo Trân nhìn Tạ Du, mắt giật giật, cuối cùng lên tiếng: “Tứ tiểu thư, tốihôm nay chúng ta bắt được Cố ma ma ở ngay bên giếng, đang yên đang lành sao nửa đêm bà ta lại đi cúng tế, nhìn thấy tì nữ mặc áo trắng lại sợ hãi không ra hình người? Hoài An còn đích thân nghe thấy Cố ma ma nói là xin lỗi Mạch Nhi, bà ta không phải cố ý giết người.”



Sắc mặt Tạ Du trở nên trắng bệch trong nháy mắt, nàng không ngờ Cố ma ma lại bị bắt tại chỗ, cố gắng trấn định tinh thần lại: “Tối nay gió lớn, nói không chừng là Hoài An nghe lầm. Vương di nương, tình cảm của Cố ma ma đối với Mạch Nhi cũng giống như mẹ con, bà ấy không có lý do tổn thương tới Mạch Nhi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”



Hoài An lớn tiếng nói: “Tứ tiểu thư, không riêng nô tài nghe thấy, mấy hộ vệ ở đây cũng đều nghe được.”



Tạ Du bỗng nhiên chững lại, trầm mặt xuống: “Không được nói bậy bạ nữa.” Mà lúc này Cố ma ma không ngừng lăn lộn, nằm rạp xuống nắm lấy chân Tạ Du, thê thảm nói: “Tứ tiểu thư, đừng tranh luận vì nô tì nữa, bọn họ có rắp tâm đổ hết tội lỗi này lên đầu nô tì. Tứ tiểu thư, lão gia càng thương người, những người này càng không chịu nổi mà."



Vương Bảo Trân không khỏi rét lạnh, nặng nề vỗ mặt bàn, vẻ mặt cực kỳ hung dữ: “Cố ma ma, ngươi nói lời này là có ý gì?”



Tạ Du thoáng vẻ trào phúng, từ từ nói: “Ý của Cố ma ma rất dễ hiểu, chẳng qua là nói các người sớm nhìn thấy ta không vừa mắt, muốn thừa dịp phụ thân không ở nhà mà đuổi ta ra ngoài. Các người không tiện nhắm vào ta, nên mới ra tay từ Cố ma ma, đem cái chết của Mạch Nhi vu oan lên đầu bà ấy. Đáng thương cho một lão phụ nhân, bà có sức lực để giết chết Mạch Nhi hay sao? Đúng là quái lạ.”



Vừa chớp mắt, lại nhìn thấy Giang Tiểu Lâu ngồi ngay ngắn cạnh đó, biểu hiện như chuyện không liên quan gì đến mình, chỉ như đang xem chuyện cười của người khác, bàn tay Tạ Du gắt gao nắm chặt lại, trong khoảng thời gian ngắn, phẫn nộ, nhục nhã, đố kị, thống khổ, các loại tâm tình tụ họp lại với nhau, giống như một ngọn lửa lớn, từ đáy lòng nàng bốc cháy rừng rực.



Giang Tiểu Lâu, trong lòng nàng gằn đi gằn lại ba chữ này nhiều lần, gần như muốn thổ huyết.