Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 652 : Gặp lại Tần Tư (2)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Có Giang Tiểu Lâu cầu xin, khó khăn lắm Tạ Hương mới thoát được trừng phạt, nàng theo Vương Bảo Trân vào phòng, nha đầu vội vã dâng trà, Vương Bảo Trân nhận trà xong đuổi hết mọi người ra ngoài, rồi nhìn chằm chằm Tạ Hương, phẫn nộ quát: “Quỳ xuống.”
Tạ Hương kinh hãi, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống. Bề ngoài nàng là tiểu thư của phủ, trên thực tế mẫu thân nàng chỉ là tỳ nữ của Vương Bảo Trân, ngày thường Vương Bảo Trân nể mặt nàng, gọi nàng một tiếng tiểu thư, nàng cũng không thật sự dám bày ra bộ mặt tiểu thư.
Ánh mắt Vương Bảo Trân bốc hỏa: “Ai bảo ngươi thu mua Tinh Tinh làm ra chuyện như vậy?”
Trong lòng Tạ Hương oan ức không tả hết, ngày thường nàng kiêu ngạo thành quen, thường lén lút làm chuyện xấu xa, mới nãy bị phụ thân mắng một trận, bây giờ di nương hay thiên vị nàng cũng nghiêm khắc như vậy, không khỏi đỏ mắt, nước mắt chảy ào ào, ngoài miệng lại nói: “Di nương, nha đầu đó mấy ngày nay được sủng như vậy, tại sao con không được động vào ả, chẳng qua chỉ do Tinh Tinh vụng về thất bại thôi, con cũng chỉ vì nghĩ cho chúng ta….”
Đúng lúc Tạ Nguyệt vén rèm lên đi vào, nghe xong lời này, trên mặt chỉ lộ ra biểu hiện tiếc nuối thất vọng.
Vương Bảo Trân rầm một tiếng ném chung trà lên bàn, âm thanh lạnh lẽo: “Nha đầu ngu ngốc này, không lẽ ta không kiêng kỵ Giang Tiểu Lâu đó sao? Nhưng bao lâu nay lúc nào ta cũng phải cung kính với ả, nhường nhịn ả, đều là vì cái gì, lẽ nào ngươi không biết?”
Tạ Hương ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Là…vì phụ thân.”
Vương Bảo Trân thở dài một hơi: “Đúng, còn có phụ thân của ngươi ở đây, thì cho dù ngươi không ưa Giang Tiểu Lâu đến mấy cũng phải nhịn.”
Nước mắt Tạ Hương rơi xuống càng dữ.
Vương Bảo Trân thấy Tạ Hương run rẩy cả người, không khỏi thở dài, liếc mắt ra hiệu với Tạ Nguyệt, Tạ Nguyệt lập tức dịu dàng tiến lên nâng nàng dậy, lau nước mắt cho Tạ Hương: “Nha đầu ngốc, có nghe thấy lời của Giang Tiểu Lâu nói lúc nãy không, ả không cần tài sản Tạ gia, muội cần gì phải đưa đầu ra chịu đánh.”
Nước mắt Tạ Hương mông lung, nghe xong lời này thì hai mắt tỏa sáng: “Nhưng…có thể tin được không?”
Gương mặt kiều mị của Vương Bảo Trân xuất hiện nụ cười nhạt: “Đã nói trước mặt mọi người, thì không thể hối hận.”
Tạ Hương lập tức vui vẻ.
Tạ Nguyệt vỗ vỗ lên người nàng, vẻ mặt oán trách: “Muội đó, lần trừng phạt này muội phải nhớ kỹ, còn có lần sau thì di nương cũng không giúp được muội.”
Tạ Hương gật đầu liên tục, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Bên phía phụ thân…”
Vương Bảo Trân khẽ mỉm cười, ngón tay nhỏ dài chỉ vào trán đối phương: “Ta sẽ tìm cách nói giúp cho con, an tâm đi.”
Tạ Hương nghe vậy, lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Sau khi Giang Tiểu Lâu tuyên bố trước mặt mọi người là không cần tài sản Tạ gia, một lần nữa Tạ gia khôi phục lại yên tĩnh. Ban đầu đám người Tạ nguyệt có chút lúng túng, nhưng dần dần cũng thoải mái hơn. Vì không còn xung đột lợi ích, tất cả mọi người cũng không theo sát Giang Tiểu Lâu nữa, có lúc cũng mặc kệ nàng đi đâu làm gì.
Nhưng Tần Tư lại cản trước mặt nàng.
"Tại sao?"
Từng chữ hắn phun ra như đang đè nén bên trong phổi, từng chữ thấu xương.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, ánh mắt mỹ lệ như lấp lóe ánh đao: “Bởi vì ta chưa từng quen biết huynh.”
Tần Tư nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, vẫn kiên trì: “Không, nàng là Giang Tiểu Lâu, vị hôn thê của ta.”
Giang Tiểu Lâu cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi không lưu luyến.
Tần Tư nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, hầu như quên ngôn ngữ.
Giang Tiểu Lâu là một người đặc biệt, nàng đã giúp hắn đạt thành giấc mơ của hắn.
Hắn từng thật lòng thương tiếc Giang Tiểu Lâu, nàng là người mỹ lệ ôn nhu thông tuệ, dù là cầm kỳ thi họa, hay là trí tuệ, đều không làm hắn xấu hổ. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn và nàng là một đôi trời sinh, ngay cả hắn cũng cho rằng nàng đủ để xứng với hắn.
Nhưng sau đó hắn đỗ Thám hoa, từ thương hộ trở thành quan. Trong lòng hắn kiêu ngạo, nhất định phải đại triển hùng đồ. Nhưng hắn hoàn toàn thất vọng, những người kia không để ý đến tài năng của hắn, bọn họ ở sau lưng khinh bỉ hắn xuất thân thương hộ hạ tiện. Lòng cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy.
Tiện dân, thương hộ, dấu ấn này cả đời hắn không thoát được. Dần dần hắn căm hận thân phận của mình. Nhưng hắn không thể chọn cha mẹ, nên chỉ có thể chọn đi con đường khác, cưới được nữ nhi nhà tôn quý. Vốn dĩ hắn có thể bỏ qua Giang Tiểu Lâu, hoàn toàn không cần phải tàn nhẫn như vậy. Nhưng mà, muốn trèo cao thì phải liều lĩnh, nữ nhân này mỹ lệ ôn nhu, hoàn toàn hơn những kẻ son phấn thô tục khác, tuyệt đối là một lễ vật cực tốt.
Bình tĩnh phán đoán tình thế, không chút do dự lợi dụng, nhẫn tâm tuyệt tình đẩy nàng vào vực sâu, hắn nắm chặt mọi thứ có thể lợi dụng được.
Sau đó, hắn thường tỉnh lại từ trong mộng, hoài niệm đôi mắt đen bóng thiện lương ngây thơ của nữ tử đó. Nàng yêu hắn, chân thành, chờ đợi trở thành tân nương của hắn, nhưng hắn lại trói nàng lại đưa vào phủ Tử y hầu. Với cá tính của nàng, sẽ không chịu được lâu, đời này sẽ không thể gặp lại nữa. Cho nên hắn mới không kiêng kỵ mà tưởng nhớ nàng, thậm chí có thể nói hắn không phải chỉ hoài niệm Giang Tiểu Lâu trước kia, mà chỉ là hoài niệm một điểm nhấn từng lướt qua cuộc đời hắn.
Điều không thể tin được là nàng lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Khóe môi châm biếm, ánh mắt quyến rũ, thái độ với hắn lạnh như đá, nàng đã thay đổi thành một người khác.
Sợ hãi mãnh liệt xông lên đầu, trong nháy mắt trở nên rất rõ ràng. Nhưng hắn cũng nhận ra được, bên cạnh sợ hãi còn có một cảm giác hưng phấn mơ hồ, sự hưng phấn bùng cháy trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Nàng đã trở về, cuối cùng đã trở về, hắn không thể nào ngờ tới. Đây là sự thật vừa khiến người ta hoảng sợ, vừa khiến người ta thấy cuồng loạn.