Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 731 : Lưu Yên mất mạng (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Tần Tư nghiến răng nghiến lợi, hận đến phát điên, lúc này hắn đã không chút nào cảm nhận được sức quyến rũ của Giang Tiểu Lâu, chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt cực kỳ đáng hận, chỉ muốn ngàn đao bằm thây nàng ra.



Tần Tư càng tức giận, Giang Tiểu Lâu cười càng ôn nhu, từ từ nói: “Còn nữa, đừng quên đưa cả khế đất của trạch viện Giang gia tới. Nếu chậm, ta cũng không thể đảm bảo tiếp theo sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”



Tần Tư lạnh rên một tiếng, ném cái hộp gỗ xuống đất, quay người bỏ đi.



Tiểu Điệp nhặt cái hộp lên, vỗ vỗ bụi trên mặt, lo lắng nói: “Tiểu thư, người trở mặt với Tần phủ như vậy, sợ là họ sẽ trả thù.”



Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, có trốn cũng không trốn được, không có dũng khí đối mặt thì hôm nay ta đã không đứng ở đây.”



Phủ Ngự Sử



Lưu phu nhân vừa nghe tin con gái mình bị nha dịch mang đi, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, xông vào thư phòng, bắt lấy cánh tay Lưu Ngự Sử, gấp giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, Yên Nhi sao rồi?”



Lưu Ngự Sử nhìn phu nhân của mình, thở dài: “Nó bị Kinh triệu doãn mang đi, đang bị nhốt trong ngục.”



Đầu óc Lưu phu nhân ù ù một tiếng, mắt tối sầm lại: “Tại sao?”



Lưu Ngự Sử nổi giận đùng đùng nói: “Tại sao? Tại vì nó đốt bốn mươi lăm cửa hàng của người ta để trả thù, đứa con gái này đúng là bại hoại gia phong, làm ta mất hết mặt mũi.”



Lưu phu nhân biến sắc: “Đến lúc nào rồi, ông chỉ lo cho mặt mũi của mình, một đứa con gái đang yên đang lành lại bị bắt giam vào chỗ không thấy ánh mắt trời, ông còn không tìm cách mau cứu nó ra.”



Lưu Ngự Sử lạnh rên một tiếng: “Chuyện vừa xảy ra, ta đã cho người mang ngân phiếu năm ngàn lượng và một hòm châu báu đến cho Kinh triệu doãn, nhưng người ta không dám nhận, ý nghĩa trong đó bà có hiểu không?”



Hai mắt Lưu phu nhân bốc cháy: “Tôi không hiểu, hắn chê ít tiền sao? Nếu vậy tôi sẽ tìm cách gom thêm tiền, nhất định phải cứu được con gái ra ngoài.”



Trả lời bà chỉ có sự trầm mặc của Lưu Ngự Sử, Lưu phu nhân gấp đến độ như có lửa đốt trong lòng, nước mắt ào ào rơi xuống: “Sao ông không lên tiếng, nói đi.”



Lưu Ngự Sử trầm trọng lắc đầu: “Chỉ sợ dùng nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách nào cứu Yên Nhi ra.”



Lưu phu nhân không dám tin: “Ông là Ngự Sử, trọng thần triều trong, lẽ nào một chút chuyện nhỏ này cũng không làm được?”



Lưu Ngự Sử cụt hứng: “Dương Các lão dâng một quyển tấu chương lên bệ hạ, bệ hạ giận dữ. Tần Tư cũng quá mức bạc tình, nhìn thấy tình hình nguy cấp thì không chút do dự đoạn tuyệt quan hệ phu thê với Yên Nhi, nghe nói đã viết hưu thư rồi. Vốn là Thái tử đã nhận lời với ta sẽ nói hộ cho yên Nhi, còn chưa mở miệng đã bịbệ hạ trách cứ một trận. Bây giờ chuyện này đã không thể xoay chuyển được nữa rồi.”
Hai chân Giang Tiểu Lâu bị Lưu phu nhân ôm chặt, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn Lưu phu nhân, ánh mắt giống như đang đau xót phức tạp, Lưu phu nhân rất mừng.



Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nâng tay lên, từng chút, từng chút rút tay áo đang bị Lưu phu nhân nắm chặt, Lưu phu nhân cũng trợn tròn mắt.



“Trên đường lưu đày, giúp ta nói với Lưu Yên một câu, bảo trọng.”



Lưu phu nhân không kềm được lửa giận: “Từ đầu tới cuối ngươi chỉ lừa ta?”



Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Lưu phu nhân, bà ra khỏi cửa thì đi về hướng nam, sẽ nhìn thấy An Vương phủ kim bích huy hoàng. Cố gắng quỳ ở đó, nói không chừng An Vương điện hạ vui vẻ, sẽ tha cho con gái bà.”



Lưu phu nhân nghiến răng nghiến lợi, xưa nay tình cảm của An Vương và hoàng đế khá tốt, hắn làm người vô cùng biết điều, bình thường không tranh giành với ai nhưng cũng rất cao ngạo, đắc tội với hắn sẽ không có kết quả tốt. Trận hỏa hoạn này thiêu cháy cửa hàng châu báu mà hắn thích nhất, trong đó có một khối ngọc phật hắn đã thuê thợ ngọc điêu khắc suốt ba ngày ba đêm, chỉ chờ đến mừng thọ Thái Hậu nương nương sẽ dâng lên. Nghe nói hắn đã thề, nhất định phải trừng trị kẻ phóng hỏa không tha.



Lưu phu nhân đã sớm biết chuyện này mới đi cầu xin Giang Tiểu Lâu, với tính tình mềm yếu của nàng nhất định sẽ tha thứ cho Lưu Yên. Đến khi đó bà sẽ tự mình đến phủ Thái tử, cầu Thái tử phi đứng ra giúp sức, nhưng bà không ngờ cửa ải đầu tiên cũng không qua được. Nâng cái hộp lên, Lưu phu nhân oán hận nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi đừng tưởng rằng như vậy là đã thắng, ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu.”



Nói xong bà hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.



Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng của bà, cười lạnh. Ly Tuyết Ngưng đi ra từ sau bình phong, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâu, lần này có thể quật ngã Lưu Yên không?”



Giang Tiểu Lâu bình thản: “Lưu Yên sai một cách ngớ ngẩn, ả không nên vì đối phó ta mà làm ra chuyện lớn thế này, một ngọn lửa không chỉ thiêu rụi cửa hàng của ta, còn có mặt mũi của An Vương. Ả chọc giận An Vương điện hạ, Tần Tư lại đắc tội Dương Các lão, hai bên đồng đều, tỷ nói người ta sẽ dễ dàng buông tha sao?”



Ly Tuyết Ngưng lặng yên chốc lát: “Nhưng ta sợ thù hận càng kết càng sâu.”



Giang Tiểu Lâu như là nghe được chuyện buồn cười: “Vốn là tử thù, còn sợ cái gì? Tỷ cho rằng ta không hành động thì họ sẽ bỏ qua cho ta sao?”



Thù hận đã ăn sâu vào linh hồn, vào trái tim, mọc rễ nảy mầm, cả đời bám chặt, không chết không thôi.



Người Ly Tuyết Ngưng lo lắng chỉ có Giang Tiểu Lâu, việc báo thù này mang tính hủy diệt, không phá hủy được đối phương thì không dừng tay, nhưng những người kia thế lực khổng lồ, động một sợi tóc là ảnh hưởng toàn thân… Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: “Vương…muội định xử lý thế nào?”



Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Sẽ không để cho hắn mất mạng là được.”



Ly Tuyết Ngưng thở dài: “Ta tin muội.”