Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 1 : Tìm người rơi núi (2)

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


Liễu Thư nghiêm túc lướt mắt qua đám người, quả nhiên không thấy Vương Thiếu gia và một người bạn của cậu ta, trong lòng thầm mắng hai tiểu tử thối không khiến người ta bớt lo, nhưng mà cô âm thầm tự trách mình sơ ý, nói phải trông chừng người ta, nhưng vẫn sơ sẩy làm lạc mất người.



"Trương Vũ, Vương Thiếu và người còn lại đâu?"



Một nhóm Vương Thiếu có sáu người, Trương Vũ chính là một người trong đó, hiện tại không thấy hai người, lúc Liễu Thư tìm tới đây còn lại bốn người đang tụ tại một chỗ không biết đang nói thầm cái gì đó.



"Hướng dẫn Liễu, bọn họ... hai người bọn họ lên núi." Trương Vũ thấy Liễu Thư thì có chút chột dạ, nhưng mà cũng không muốn giấu diếm không báo, do dự một chút rồi nói chuyện thực xảy ra.



Suy đoán trong lòng được xác nhận, Liễu Thư thở phào nhẹ nhõm xong thì đỉnh đầu muốn bốc khói, cũng không quan tâm có phải trời đất bao la khách hàng là lớn nhất hay không, cô lập tức rống lên: "Các cậu cũng không phải vị thành niên, chuyện gì nên làm cái chuyện gì không nên làm trong lòng hẳn là rõ ràng."



Bùng nổ cơn giận với đám người Trương Vũ một trận, sắc mặt mấy đại tiểu tử bị giáo huấn mà đỏ bừng, muốn phản bác, nhưng thật sự không tìm thấy từ nào, hơn nữa dù sao cũng là bọn họ đuối lý trước, nên chỉ trợn mắt nhìn.



Mắng xong một trận, Liễu Thư cũng biết hiện tại không phải thời điểm tìm lý lẽ, nhanh chóng tìm người trở về mới là đứng đắn.



"Bọn họ chỉ mới lên núi hơn một giờ, đường núi không dễ đi, hẳn là không đi xa." Trương Vũ nói.



"Chỉ mong là vậy đi." Liễu Thư tùy ý đáp một tiếng, lập tức dặn dò du khách còn lại, dàn xếp xong cho mọi người, lại lập tức tìm tới người dân quen thuộc hoàn cảnh Tuyết Sơn nơi này, nhờ họ dẫn đường, lên núi tìm người.



Liễu Thư lo lắng cho hai người đó, mình không đi thì thật sự là không an tâm, cũng để cho đám người Trương Vũ ở lại săn sóc du khách còn lại, mình đi theo người dẫn đường lên núi. Nhưng mà Trương Vũ không đồng ý, kiên quyết muốn đi theo, cuối cùng không có cách nào khác đành phải dẫn theo, để cho ba người khác ở lại hỗ trợ.
Mười phút sau, hai chân Vương Thiếu rốt cục bình an rơi xuống đất, hai bắp đùi run run, đi đứng đều phát run lên, vừa rồi một màn đó làm cho cậu đời này đều khó quên.



"Tốt rồi tốt rồi, rốt cục đã cứu người lên đây." Liễu Thư thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt.



"Vương Thiếu không có việc gì đi." Trương Vũ tiến lên thân thiết hỏi.



"... Không sao." Vương Thiếu chỉ nói hai chữ này, ánh mắt bình tĩnh nhìn Liễu Thư.



Cảm nhận được ánh mắt của Vương Thiếu, nhưng Liễu Thư hồn nhiên không thèm để ý, cô đã quyết định lần này sau khi trở về thì không làm nghề này nữa. Phí sức lao động thì cũng đành chịu, còn phải thường xuyên ứng phó loại tình huống này, lại thêm vài lần nữa thì thật sự là cô chịu không nổi.



Lau mồ hôi lạnh trên trán, còn chưa kịp buông tay xuống, trong tầm mắt cô liền xuất hiện một bàn tay, tiếp theo trên người cũng cảm giác được một lực đẩy mạnh, ngay sau đó là thân mình bay lên trời.



Bên tai truyền đến tiếng kinh hô càng ngày càng xa, cùng với tiếng gió lạnh gào thét, trong lòng Liễu Thư chỉ yên lặng mắng tiếng mợ (chửi thề). Hướng dẫn du lịch quả thật không phải là việc dành cho người làm, chẳng những làm bà bảo mẫu bận trước bận sau, còn phải ứng phó lửa giận và bất mãn của khách hàng. Không chỉ như thế, lúc này ngay cả mạng nhỏ cũng phải thêm vào, không biết ngày mai đầu đề tin tức báo chí có thể là "Một du khách và hướng dẫn viên du lịch phát sinh tranh chấp, dẫn tới lỡ tay đẩy xuống sườn núi" hay không.



Cuối cùng sau đó, Liễu Thư hung bạo chửi tục một câu, mắng vị Vương Thiếu kia lòng dạ còn nhỏ hơn lỗ kim, mà tâm địa lại ngoan độc từ trong ra ngoài một lần, tiếp theo, cô mất hết tri giác.



Hết chương 1.