Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 25 :

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Sau những ngày đầu năm náo nhiệt ở kinh thành, Mộc Thanh theo mẫu thân xuất cung hồi hương. Y hứa cùng bà đến mộ phụ thân dọn cỏ, thắp nhan. Mọi năm đều như vậy. Có điều năm nay có nhiều hơn một người đi cùng, là Sở Khải Phong.



Ngồi trên xe ngựa, Tiêu thị nét mặt tươi hơn mọi ngày. Về lại Mộc gia trang, bà rất hoan hỉ. Từ khi là một tiểu nữ tử tám tuổi cho đến lúc có Thanh nhi, bà chưa từng rời khỏi nơi đó lâu như vậy. Nhưng vì Thanh nhi, Tiêu thị đã chấp nhận để lại ngôi nhà thân thương, theo y chăm sóc.



Mộc Thanh nhìn bà đang lặng lẽ ngồi cười, y lại gần, đặt tay lên tay bà:" Mẫu thân, nhi tử không tốt, để người phải theo con, cha chắc chắn trách con."



" Tiểu tử ngốc, con nói gì vậy?" Bà xoa đầu y:" Con là tiểu tâm can mà ta và phụ thân con để tâm nhất, ta có theo con cả đời cũng không oán trách."



Bên ngoài, xe ngựa đã dừng lại. Phu xe mở rèm, nói:" Khởi bẩm hoàng thượng, đã đến nơi."



" Được " Sở Khải Phong nói với phu xe, rồi quay sang nhìn Mộc Thanh:" Thanh nhi, xuống thôi. Chúng ta cùng nhạc mẫu đến phần một của nhạc phụ. Trời cũng không còn sớm,hôm nay cứ ở lại Mộc gia trang."



" Ừm, đều để huynh quyết " y đỡ Tiêu thị xuống xe, phía sau còn có một cung nữ mang giỏ đồ đi theo.



Phần mộ của Mộc phụ thân ở khá cao, lên đến nơi trời đã ngả chiều. Tiêu thị đặt hoa quả lên, nói nhỏ:" Lãnh Sang, đã qua nhiều năm rồi, cảm ơn ông đã luôn dõi theo bảo hộ Thanh nhi của chúng ta. Hôm nay Thanh nhi cùng lang quân của nó đến đây, Hoàng thượng rất yêu chiều nó, ông hãy yên tâm. "



Bà càng nói càng xúc động,nước mắt ứa ra. Mộc Thanh lại gần, ôm lấy vai bà, an ủi:" Nương, người đừng xúc động, không tốt cho xúc khoẻ. Con tin là phụ thân ở dưới đã nghe được người nói rất vui."



Advertisement / Quảng cáo



Y đỡ bà đứng dậy:" Chúng ta về thôi. Trời không còn sớm, con sẽ đi mua một chút đồ về nấu."



Ba người trên đường trở về đã gặp thím Vương, chính là người phụ nữ đã từng thấy Sở Khải Phong một lần khi hắn bị thương ở đây. Nàng một hai nhất định kéo Mộc Thanh đến bên cạnh nói thầm,nói y một lát đến chỗ nàng. Mộc Thanh cũng thuận ý.



Mộc Thanh đi mua đồ,có ghé qua quán của thím Vương. Nàng kéo y vào trong, để ý người xung quanh, rồi nói nhỏ:" A Thanh,cái kia... con thật sự trở thành... phi tử của Hoàng thượng?"



Mộc Thanh có chút ngạc nhiên nhìn nàng,sau đó cũng gật đầu. Mấy ngày trước nhi nữ của nàng từ trong cung trở về có nói,nhưng nàng không tin, thật không ngờ.



" Hoàng thượng chưa có nhi tử, con được sủng ái như vậy, Thái hậu người không gây khó dễ cho con chứ? " Nàng lo lắng hỏi. Từ trước Vương Dung đã rất thương y, coi y như con cái mà quan tâm,vì nàng mang ơn nhà họ Mộc.



" A Di, người đừng lo. Thái hậu không phải là người vô lý, người cũng rất quý con. "



" Vậy sao?" Giọng Vương Dung vẫn bán tin bán nghi,hình như mang điệu lo lắng.



" Nếu không việc gì, người nghỉ đi, con đi trước. Cảm tạ người quan tâm con " Mộc Thanh đứng dậy, định rời đi. Vương Dung liền níu lại. Nàng chạy đến tìm một cái hòm nhỏ,cẩn thận mở ra, lấy ra một mảnh giấy cũ kĩ bạc màu, đưa cho y.




" Được rồi, huynh đừng nhìn nữa. Còn nhìn thêm một chút sẽ đem Tiểu Tuyết biến thành Tiểu Hắc đó."



Hắn đi đến, cướp Tiểu Tuyết từ trong tay mộc Thanh, đặt nó xuống cái gói ở chân giường, ném lên một cái khăn. Xem ra còn thương tình, sợ nó bị cảm lạnh.



" Đệ ở trước mặt tướng công ôm hôn kẻ khác, phạt."



" Không phải chứ, huynh ghen với Tiểu Tuyết?" Mộc Thanh buồn cười, Sở Khải Phong sao lại trẻ con như vậy.



" Còn dám cười nhạo tướng công, phạt càng nặng." Sở Khải Phong để y nằm xuống, ở cổ y gặm nhấm chầm chậm.



Mộc Thanh không đẩy ra. Y hôm nay rất nhiệt tình. Vừa rồi y đã theo trong mảnh giấy viết, đã bỏ quả cây Sinh tử vào chén canh của mình. Nếu như y cùng Sở Khải Phong hoan ái, có phải... có phải y sẽ có cốt nhục của hắn?



Advertisement / Quảng cáo



Sở Khải Phong thấy y nhiệt tình đáp lại thì có chút bất ngờ, trước giờ y ở trên giường sẽ rất thẹn thùng.



" Thanh nhi.."



" A Phong.."



Mộc Thanh kéo hắn lại gần hôn môi, vô cùng nóng bỏng. Sở Khải Phong đợi không nổi liền mạnh xé luôn y phục, tiếng xé vải vang trong phòng hoà cùng tiếng thở dốc ám muội.



" A...ha.."



Cơ thể y chuyển động pên xuống theo động tác của hắn, nơi giao hợp ướt áp khiến cho mỗi va chạm đều mang theo tiếng " nhép nhép ", kích thích cả hai chìm đắm.



Mộc Thanh ôm lấy hắn, rên rỉ thì thào:" Nhanh... nhanh một chút... nha.."



Được Mộc Thanh cổ vũ khiến cho Sở Khải Phong như trúng xuân dược, không kiêng nể đem y dày vò đến trời đất xoay chuyển.



Hắn đem y vẫn còn đang thở dốc đặt lên bàn, thoải mái hưởng thụ cảm giác tình thú trước giờ chưa từng trải. Mộc Thanh mất đi điểm tựa thì ôm chặt lấy hắn, mím môi ngăn tiếng rên rỉ.



Dưới ánh nến in lên tường hình ảnh hoan hợp đầy nóng bỏng. Đêm nay là đêm nóng bỏng nhất mà Sở Vương đời thứ tư có trong đời.