Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y
Chương 29 :
Ngày đăng: 22:39 10/05/20
Mộc Thanh cùng Sở Khải Phong đứng bên ngoài phòng chờ. Khi nãy Chu Á Liên đột nhiên hét lớn, khiến cho Mộc Thanh kinh động. Khi y nhìn ra đã thấy nàng đang ôm mặt kêu đau đớn, y liền sai Ngọc nhi đi mời thái y đến.
Sở Khải Phong thấy y có vẻ lo lắng, hắn nắm lấy tay, trấn an:" Đừng lo lắng, muội ấy có thể do hoảng sợ quá độ, sẽ ổn thôi."
" A Phong, đệ lo mặt của nàng... " nếu nhẹ cũng bị phỏng mặt. Cũng dễ hiểu, nước đọng từ đĩa đựng đậu hũ tiếp xúc với dầu nóng bắn lên rất cao, nàng lại đứng gần như vậy, ngay cả y cũng bị vài vết nhỏ ở tay.
Sở Khải Phong xoa những vết đỏ lấm tấm trên tay y. Ngọc nhi đã nức nở từ nãy, nàng đột nhiên quỳ xuống:" Nô tỳ vô dụng, nô tỳ đáng chết, nếu không phải nô tỳ bất cẩn, sẽ không để xảy ra chuyện này... "
" Ngọc nhi, ngươi nói vậy là ám chỉ điều gì?" Hắn hỏi.
Ngọc nhi nén nước mắt, nhìn hắn thưa:" Nô tỳ đã nhớ ra, cung nữ va vào nô tỳ chính là cung nữ theo hầu Hoàng hậu, nàng ta nhất định là cố ý, nàng ta... "
" Ngọc nhi, đừng nói bừa, em chỉ là một cung nữ nhỏ bé, để Hoàng hậu nghe được, em sẽ gặp rắc rối. " Mộc Thanh ngắt lời nàng.
Nàng cúi đầu không dám nói tiếp.
Vào lúc không ai để ý nhất, Vương Ngải Lị đã cùng Thái hậu tiến vào Mai An cung, vô cùng đúng lúc.
" Mẫu hậu, sao người lại đến đây?" Sở Khải Phong có điểm bất ngờ. Mỗi ngày Thái hậu vào giờ này đều là tụng kinh cầu phúc, hôm nay đột nhiên lại đến đây.
" Ta đến xem Liên nhi. " Thái hậu thấy bọn họ có mặt ở đây nhưng lại không thấy Chu Á Liên, bà liền hỏi:" Liên nhi đâu?"
" Muội ấy... ở bên trong." hắn nói một câu ngắt đoạn, tay chỉ vào phòng.
Nét mặt Thái hậu lộ lên vẻ khó hiểu. Ngay lúc này cửa phòng được mở, vị thái sư lớn tuổi bước ra, chậm rãi nói:" Khởi bẩm bệ hạ, Tiểu thư vì hoảng sợ quá mà dẫn đến ngất đi, ngoài việc bị bỏng dầu, sức khoẻ của nàng đều rất tốt."
" Được rồi, ở đây đã hết việc của ngươi, ngươi có thể lui."
" Thần cáo lui."
Sau khi thái y rời khỏi, Thái hậu liền nhíu mày nhìn Sở Khải Phong, hỏi:" Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Phong nhi, con mau nói rõ cho mẫu hậu."
" Mẫu hậu, người đừng nóng vội, chỉ là một chút sơ xuất, người cũng đã nghe thái y nói, Á Liên muội ấy không sao. Nhi thần đã sai người đến phủ thái sư, báo cho Chu thái sư, để người đưa muội ấy về phủ nghỉ ngơi."
Thái hậu không hài lòng với câu trả lời của hắn, tự mình đi vào phòng thăm Chu Á Liên, Vương Ngải Lị cũng đi theo.
Chu Á Liên nằm yên tĩnh trên giường, trên gương mặt nàng còn rõ nhưng vết bỏng nho nhỏ, làm xấu đi không ít nét đẹp ngây thơ vốn có của nàng.
Thái hậu có điểm sửng sốt, Vương Ngải Lị thì ngược lại, nàng rất bình thản nhìn ngắm gương mặt kia, từ bên môi khẽ nhếch lên một cái.
Thái hậu bước ra ngoài, giọng có phần nghiêm nghị:" Là ai làm?"
" Mẫu hậu, thật sự chỉ là do sơ xuất."
" Liên nhi từ nhỏ được chiều chuộng, vốn chưa từng đụng đến việc bếp núc. Lần này nó vì con, vì ta mới bị như vậy. Lẽ nào con không hề quan tâm đến nó một chút nào sao?" bà thật sự nổi giận. Lần này thật sự ủy khuất cho Chu Á Liên, chỉ vài ngày nữa là đến sinh thần của nàng, vậy mà.
Sở Khải Phong im lặng không đáp. Bà nhìn đến tay hắn từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Mộc Thanh, lửa giận che mất sự khôn ngoan, bà nói:" Việc này xảy ra ở Mai An cung, chủ tử Mai An cung bất cẩn, phải chịu trách nhiệm. Bổn cung ra lệnh, cấm túc Mộc quý quân một tháng, ở trong phòng đóng cửa hối lỗi, ai cũng không được đến gần."
Sở Khải Phong sửng sốt:" Mẫu hậu, chuyện không có gì to tát, người có phải sử phạt quá nặng rồi không?? Chuyện này cũng không thể trách Thanh nhi."
" Aiz, Ta cũng chỉ nghĩ cho con, nghĩ cho Đại Sở. Ta mong con có thể cân nhắc, Liên nhi quả thật không tệ."
" Nhi thần từ nhỏ chỉ xem muội ấy là muội muội."
" Được rồi, không nói nữa, ta đã kêu Uyển Dung chuẩn bị quà sinh thần cho Liên nhi, nàng trở lại chúng ta liền đi."
Gương mặt Chu Á Liên đã không còn bọng nước, vết bỏng cũng mờ dần, nên tâm trạng nàng cũng tốt lên.
Bữa phụ hôm nay trù phòng đưa lên một chén canh gạt sen thơm ngon. Chu Á Liên đang vui vẻ uống, đột nhiên Tiểu An chạy đến cửa phòng.
" Tiểu An ngươi làm gì vậy, bị ma rượt sao?" nàng có chút mất hứng đặt chén canh xuống.
" Tiểu thư, có.. có Hoàng Thượng và Thái hậu đến."
" Thật sao?" Chu Á Liên vui mừng ra mặt, vội vàng kêu A Mộng giúp lại búi lại tóc và chọn y phục.
~~~ Đại sảnh ~~~
" Thái hậu và Hoàng thượng đột ngột ghé đến, thứ cho kão thần không kịp nghênh đón." Chu Ân ngồi ghế của khách, nhường lại ghế chính cho Thái hậu ngồi.
" Thái sư không cần câu nệ, ta đến đây để nhìn Liên nhi."
" Tiểu nữ vẫn còn ở trong tư phòng, lão thần sai người kêu nó ra cho người gặp."
" Không cần." Thái hậu ngăn lại.
" Hoàng thượng, con đến phòng Liên nhi đưa nó ra đi."
" Thái hậu, Hoàng thượng thân phận cao quý, sao có thể để người đích thân làm việc đó. Lão thần sẽ gọi gia nhân."
" Không sao." Thái hậu cười cười:" Hai huynh muội họ từ nhỏ đã thân, không có gì phải câu nệ."
Sở Khải Phong không nói gì, theo lời Thái hậu, đi tìm Chu Á Liên.
" Tiểu thư, Hoàng thượng đang đi về phía này." Tiểu An liên tục nhắc nàng.
"Huynh ấy đích thân tìm ta sao?" Chu Á Liên vội đuổi hai tỳ nữ ra ngoài, bản thân ở lại trong phòng, đóng cửa.
Sở Khải Phong đứng trước cửa phòng, gõ cửa:" Á Liên, muội có bên trong không, Mẫu hậu có việc muốn gặp muội."
Nàng đứng lên, tay muốn mở cửa, nhưng lại dừng lại, nghĩ tới nghĩ lui,nàng quyết định xé mở vai áo, để lộ bờ vai trắng mịn, mở cửa.
" Phong ca ca."
Sở Khải Phong nhìn thấy bộ dạng của nàng, lập tức muốn quay đi, ai ngờ lại bị nàng nhào vào lòng, ôm chặt lấy:" Phong ca ca, muội thích huynh."
Tu bi khong tinh yeu 乁 ˘ o ˘ ㄏ