Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


" Hữu thừa tướng, khanh không có tội, sao trẫm lại trách phạt, bình thân "



"Tạ chủ long ân " Hữu thừa tướng đứng dậy, nói.



"Bệ hạ, thỉnh người khẩn thiết hồi kinh, Thái Hậu rất lo lắng "



" Chuyện này..." Sở Khải Phong nhìn Mộc Thanh đứng bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn.



"Khanh cùng thị vệ ra ngoài đứng đợi, trẫm có việc cần giải quyết "



"Thần tuân chỉ "



Đợi đám Hữu thừa tướng đi ra hắn mới cầm lấy tay y, kéo y từ chín tầng mây xuống. Mộc Thanh giật mình, vội hành lễ



"Thảo... thảo dân khấu kiến hoàng thượng "



Mộc Thanh kịp quỳ xuống đã được hắn đỡ lên.



"Không cần đa lễ " hắn nắm chặt tay y, hỏi.



"Sợ ta?"



"Không...hẳn "



"Vậy là cái gì?"



"Đệ... chính là huynh chưa từng nói đến nên ta..."



"Như vậy thì tốt, đừng sợ hãi ta "



Sở Khải Phong ôm lấy y, hắn không nói ra vì lo Mộc Thanh sẽ vì thân phận của hắn mà e sợ.



" Ách... huynh buông ta ra, bên ngoài còn có người "



" Ý đệ là không có người liền có thể ôm?" Sở Khải Phong ở bên tai y thì thầm, khiến y toàn thân bất giác run lên.



" Không, không có nói vậy "



Hắn cười ha ha, cằm tựa trên đầu Mộc Thanh, nói



" Thanh nhi, có một chuyện ta muốn thỉnh cầu đệ "



" Chuyện gì?"



" Theo ta hồi kinh đi "



"..."



"Đưa theo cả mẫu thân đệ "



"..."



" Ta sẽ để đệ làm thái y bên cạnh ta, mẫu thân đệ ở trong cung an dưỡng "



"..."



" Thanh nhi?"



"...Ta e rằng nương sẽ không chấp thuận "
Tiêu thị cười một tiếng, sủng nịch vuốt mặt y.



Về đến hoàng cung, Sở Khải Phong phân phó cho một thị vệ



"Ngươi đưa Mộc thái y và Tiêu thị đến Mai An cung, để hai người họ nghỉ ngơi"



"Thần tuân lệnh"



Hắn quay sang nói với Hữu thừa tướng:



"Hữu khanh, theo trẫm vào thư phòng"



"Vâng"



- ------------------------------



"Hoàng thượng". Thị vệ và công công cuối người hành lễ, Khải Phong phất tay ra hiệu, bọn họ liền ra ngoài.



Hắn ngồi trên ghế, đưa cho Hữu thừa tướng y phục, bảo ông ngửi. Hữu thừa tướng vừa ngửi thấy mùi Xạ Lư Hương liền hoảng hốt, nhìn hắn



"Bệ hạ, đây là…"



"Y phục có trẫm có bột Xạ Lư Hương"



"Hôm đó người bị thương, thân thể có sao không?"



"Mộc thái y đã kịp thời cứu chữa. Nhưng vẫn có một chuyện khiến trẫm phải lưu tâm!"



"Thứ lỗi cho vi thần đoán bừa, bệ hạ người có phải lo về người có mưu đồ tạo phản?"



"Hữu khanh hiểu ý trẫm. Trong cung đã có lệnh, y phục của hoàng gia tuyệt đối không thể thêm Xạ Lư Hương, hơn nữa y phục của ta lại hoàn toàn được dệt trong cung. Việc y phục của ta có bột Xạ Lư Hương cơ hồ là có chủ ý đi!"



"Thần xin bệ hạ để vi thần tra y phục"



"Được. Còn nữa, khanh nói với Hạ tướng quân tăng cường thị vệ quân lính, bảo vệ cung thái hậu, trong cung của người nhanh chóng đào một cái mật thất"



"Người lo ngại kẻ kia sẽ ra tay với thái hậu?"



"Thái hậu người đã lớn tuổi, người kia hẳn là sẽ ra tay với người trước. Đề phòng bất trắc, ta không mong người có việc gì!"



"Thàn tuân lệnh"



"À, Hữu khanh, khoa thi năm nay đã có kết quả chưa?"



"Bẩm bệ hạ, đã tìm ra người đỗ trạng nguyên. Người trước hãy nghỉ ngơi. Thần sẽ nhanh đưa y vào cung kiến giá người



"Được"



Hữu thừa tướng cáo lui, chỉ còn lại Sở Khải Phong một mình trong thư phòng, vốn định dùng bữa nhưng chợt nhớ ra gì đó, hắn gọi:



"Dư công công"



"Có nô tài". Dư công công đã gần năm mươi tuổi, từ bên ngoài bước vào.



"Bãi giá Mai An cung, kêu đầu bếp làm bữa trưa, trẫm đến đó dùng bữa".



"Nô tài tuân lệnh".