Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 10 : Thế giới thứ nhất (10)
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Edit: Reeu
Beta: Xanh
"Kí chủ, hệ thống không thể trực tiếp nhúng tay vào thế giới của cốt truyện. Nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp thay đổi cốt truyện." (Nếu như vậy còn cần loài người các anh làm gì!! *nhỏ giọng*)
Tô Cẩn Hồng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Cũng đúng, nếu anh lợi hại như vậy thì cũng sẽ không còn ở đây để giúp đỡ người mới."
Trong lòng Cầu Cầu: Tôi mà lợi hại như vậy thì điều đầu tiên tôi làm là giết chết anh.
Tô Cẩn Hồng nghĩ đến giáo viên toán học cùng tiết thể dục đã biến mất, Cầu Cầu đáng thương trở thành vật hi sinh để cậu phát tiết cảm xúc.
Bên cạnh, Lâm Miên Miên thấy Tô Cẩn Hồng gục xuống, thoát khỏi trạng thái tràn ngập sức sống. Một nam sinh lớn như vậy rồi mà còn tỏ vẻ đáng thương làm tổ trên ghế, ỉu xìu như con chó lớn.
Lâm Miên Miên không đành lòng để mặc cậu như vậy. Mặc dù chính cô cũng nhận ra được sự chấp nhất của nam sinh đối với giờ thể dục, nhưng lại không ngờ được cậu ta lại uể oải đến vậy. Đang tìm cách để an ủi người ta thì lại thấy Lý Ngọc An ngồi sau đang chọc bút vào lưng Tô Cẩn Hồng.
"Lý Ngọc An, cậu đừng có chọc tôi nữa, tôi không có tâm trạng chơi với cậu." Tô Cẩn Hồng đầu còn chưa ngẩng, vặn vẹo người, tỏ vẻ bất mãn với Lý Ngọc An.
Lý Ngọc An lén lút ghé vào bàn trên, không để ý đến lời Tô Cẩn Hồng nói, tiếp tục cợt nhả: "Anh Hồng, em có cách này rất hay để chúng ta có thể trốn tiết đi chơi bóng."
Trong nháy mắt Tô Cẩn Hồng xoay người lại, lông mày nhướn lên nhìn Lý Ngọc An, không tin tưởng lắm: "Cách gì?"
Lý Ngọc An cười he he hai tiếng: "Lớp một học thể dục như bình thường, giáo viên toán học bên đấy hôm nay có việc nên lần này bọn họ không bị chiếm giờ thể dục. Em có mấy người anh em ở lớp một, lát nữa chúng ta trà trộn đi vào đứng cùng với bọn họ thì sẽ không ai phát hiện được."
Tô Cẩn Hồng nheo nheo mắt, nhanh chóng suy nghĩ xem phương án này có khả thi không?
Xác suất bị giáo viên phát hiện...
Gần như là trăm phần trăm.
Dù sao giáo viên toán không phải là người mù, đứng ở trên bục giảng nhìn xuống dưới rõ như vậy, thầy giáo còn có thể không nhìn ra sao? Cũng chỉ có thằng ngốc Lý Ngọc An này mới nghĩ ra được như vậy. Tô Cẩn Hồng yên lặng thở dài.
"Tô Cẩn Hồng! Cậu còn nhớ tôi tên là gì không?"
"..."
Tô Cẩn Hồng xấu hổ cười cười, chỉ nhớ rõ đã uống một chai nước của cô ấy. Còn tên ư... Quả thật là đã quên mất rồi.
Vương Du Bồi có chút nản lòng nhưng rất nhanh lại xốc lại tinh thần, không nhớ rõ mình thì cũng không sao. Chỉ cần xuất hiện trước mặt Tô Cẩn Hồng vài lần chắc chắn cậu sẽ nhớ kĩ.
"Tôi tên là Vương Du Bồi, lần này cậu nhất định phải nhớ kĩ đó."
"Vương, Du, Bồi, được, lần này tôi nhất định sẽ nhớ kĩ." Tô Cẩn Hồng gằn từng chữ đọc lại một lần, nghiêm túc giống như đang đọc thuộc phương trình hóa học.
"Cho cậu này."
Nhìn nữ sinh đưa tới một chai nước, Tô Cẩn Hồng có chút hơi xấu hổ. Lần trước uống nước của người ta mà tên còn không nhớ rõ, lần này này còn không biết xấu hổ uống nước của người ta nữa. Cậu xấu hổ cười cười: "Không cần, lần này tôi có mang nước theo."
"Cậu cầm đi, tôi cũng mua rồi." Vươg Du Bồi tay vẫn không buông xuống, Tô Cẩn Hồng sợ nữ sinh trước mặt xấu hổ liền vội vàng nhận lấy.
"Cảm ơn cậu, lần sau không cần mua nước cho tôi nữa đâu, tôi sẽ nhớ kĩ tên cậu."
Lâm Miên Miên sốt ruột chạy một mạch đi tìm, muốn thông báo cho Tô Cẩn Hồng: Giáo viên môn toán đã phát hiện bọn họ trốn học nên đang rất tức giận thì nhìn thấy một đôi nam nữ đang thân mật đứng chung một chỗ.
- --
Lời tác giả: Thế giới thứ hai bị bí, giật tóc đến trọc đầu.
"Dầu gội dược liệu Thái Dương 7, chống rụng tóc, 7 ngày không gàu không ngứa."
(*Nguyên văn câu này là quảng cáo dầu gội của Trung Quốc, nhưng bạn beta – er đổi thành quảng cáo dầu gội của Việt mình, chứ Thái Dương 7 không nổi sang tận bên Trung đâu nha.)