Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 18 : Thế giới thứ nhất (18)
Ngày đăng: 20:34 26/05/20
Edit: Reeu
Beta: Xanh không ăn hành, TH
Từ nhỏ Tô Cẩn Hồng đã là người tốt bụng, vậy nên sau khi mua xong cậu còn cẩn thận chọn giúp Lâm Miên Miên.
Nhưng mà cậu cũng không biết học khoa xã hội dùng tài liệu gì hay bèn lấy di động tra Baidu.
Tác giả Vương Hậu Hùng? Mua mua mua!
Sách vàng của thời đại? Lấy lấy lấy!
Tô Cẩn Hồng hai mắt sáng lên, là mấy cuốn sách tham khảo cực hay, cậu nhanh nhẹn ôm vào lòng.
Lâm Miên Miên khóc không ra nước mắt nhìn cậu đi tới đi lui giữa các gian sách tham khảo, nhanh chóng chọn được năm sáu quyển.
Chỉ thấy cậu ta lưu luyến không nhìn nữa, dáng vẻ hệt như còn chưa thỏa mãn. Tô Cẩn Hổng cầm sách trong ngực đưa cho Lâm Miên Miên, nói với giọng đầy tiếc nuối: "Trước tiên cậu cứ làm chỗ này đã, nếu cậu làm nhanh thì còn có thể đi mua thêm nữa."
Lâm Miên Miên nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Cảm ơn cậu!" Cô âm thầm thề trong lòng: Không bao giờ ra ngoài cùng Tô Cẩn Hồng nữa! Thật đáng sợ!
Tô Cẩn Hồng phớt lờ giọng điệu của cô, nở một nụ cười xán lạn, lộ ra hàm răng thẳng tắp dưới ánh đèn lấp lánh, cậu vui vẻ nói: "Đều là bạn bè với nhau, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên mà." Nói rồi kéo Lâm Miên Miên đến quầy thu ngân xếp hàng.
Lâm Miên Miên đứng ở phía sau cậu ta, nhất thời nói không nên lời. Cậu ta thật sự nghe không hiểu ý của cô sao?
Con ác ma trong lòng Tô Cẩn Hồng cười tà ác: Ai bảo cậu đi xã hội! Hừ, loài người ngu xuẩn, hãy run rẩy đi!
Lâm Miên Miên ngây thơ quen bị cậu ta nô dịch, hoàn toàn quên rằng hiện tại mình có thể không cần nghe theo Tô Cẩn Hồng nói, ngoan ngoãn đi theo cậu ta trả tiền.
Ra khỏi nhà sách Tân Hoa, Lâm Miên Miên cảm thấy cả thế giới đều u ám, buồn bã ỉu xìu nói: "Chúng ta đi ăn cơm ở đâu vậy?" Cô đã mang theo thẻ ngân hàng nên rất tự tin nghĩ: Dù đi ăn ở đâu thì mình hoàn toàn có thể trả được.
Tô Cẩn Hồng sải bước: "Cứ đi theo tôi là được, không được lạc đó."
Lâm Miên Miên đi theo phía sau cậu, khoảng cách càng ngày càng xa.
Sau khi đi được một đoạn, Tô Cẩn Hồng bất giác quay lại phát hiện Lâm Miên Miên không theo kịp liền chạy lại hỏi: "Đồ nặng lắm sao?"
Lâm Miên Miên ngoài nói: "Không nặng." Nhưng ở trong lòng khóc thút thít: Nhưng mà cậu có thể đi chậm lại một chút được không. Tôi không theo kịp bước chân của cậu.
Tô Cẩn Hồng gật đầu nói: "Tôi cũng cảm thấy không nặng lắm, mà cậu cũng không phải là một cô gái yếu đuối." Sau đó xoay đầu đi tiếp.
Lâm Miên Miên vẫn nói liên tục, còn chuẩn bị bắt đầu nói tính cách Ngô Niệm Đồng tốt như nào. Tô Cẩn Hồng nhanh chóng chuyển đề tài.
"Tôi muốn hỏi cậu một câu, vì sao lại chọn ban xã hội? Có khả năng đỗ đại học cao à?"
Lâm Miên Miên hơi do dự, ngượng ngùng nói cho cậu biết là bởi vì Chu Nghiêu Bân.
Tô Cẩn Hồng cũng đoán ra được nên không làm khó cô.
"Cậu ở ban xã hội phải học tập thật tốt đấy, nếu không rất lãng phí."
Lâm Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu, như thường lệ nghe Tô Cẩn Hồng dạy bảo.
Tô Cẩn Hồng vẫn không từ bỏ dụ dỗ cô tới lớp tự nhiên, đồng thời cũng coi như cho cô một đường lui sau khi bị thương: "Nếu không thích học ở đó thì tới ban khoa học tự nhiên nhé, tôi ở lớp bảy chờ cậu." Nói xong thì cậu đi tính tiền.
Hơn mười phút sau, hai người từ ngõ nhỏ ra, lái xe của Lâm Miên Miên đã dừng ở ven đường chờ cô.
Tô Cẩn Hồng níu đuôi tóc cô: "Cậu về đi." Nói xong bèn xoay người đi.
Lâm Miên Miên gọi cậu lại: "Để tôi đưa cậu về."
"Không cần, tôi đi bộ một chút coi như xuôi bụng."
Cậu thiếu niên cũng không quay đầu lại, xua xua tay, không biết vì sao, đôi mắt Lâm Miên Miên có chút ấm áp, cúi đầu bước vào xe.
Tô Cẩn Hồng giao tiếp với Cầu Cầu trong ý thức của mình: "Hôm nay mì thịt bò ăn ngon thật!"
Cầu Cầu không muốn nói chuyện, ra ngoài lâu như vậy chủ đề chỉ thế thôi sao? Kí chủ thực ra chỉ muốn ăn mì phải không???
-
Lời tác giả: Vở kịch nhỏ:
Lâm Miên Miên: Thực ra Tô Cẩn Hồng vẫn đối xử tốt với tôi.
Tô Cẩn Hồng: Mì thịt bò ngon thật đấy.
Tuần này chỉ có một chương.