Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 2 : Thế giới thứ nhất (2)
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Edit: Reeu
Beta: Xanh, TH
Sau khi tỉnh lại, Tô Cẩn Hồng phát hiện cốt truyện trong đầu xuất hiện ngày càng nhiều.
Nguyên chủ cũng tên là Tô Cẩn Hồng. Hoàn cảnh gia đình được đối đãi trọng hậu, thành tích xuất sắc, mặt mũi tuấn tú, tính tình ngay thẳng thật thà. Nguyên chủ cũng là vì ngăn cản bạn nữ cùng lớp bị bắt nạt mà bị đám côn đồ đánh đến chết.
Nữ phụ tên là Lâm Miên Miên, học cùng lớp với Tô Cẩn Hồng, là thanh mai trúc mã với nam chính Chu Nghiêu Bân, vẫn luôn yêu thầm nam chính. Cho đến một ngày bị tên côn đồ chụp ảnh được, chúng lấy bức ảnh ra để uy hiếp, ép Lâm Miên Miên từng bước, từng bước một vào đường cùng.
Ban đầu, nam chính Chu Nghiêu Bân là cọng rơm cứu mạng của Lâm Miên Miên, mặt mũi tuấn tú, tính tình trăng hoa. Hắn không chê cảnh ngộ của Lâm Miên Miên, hơn nữa còn xem cô như là em gái khiến Lâm Miên Miên càng thêm mê đắm. Mà thái độ của Chu Nghiêu Bân vẫn luôn vô cùng mập mờ. Mãi cho đến khi chị họ của Lâm Miên Miên là nữ chính xuất hiện, nam chính đối với nữ chính là vừa gặp đã yêu, dần dần sự chú ý đối với Lâm Miên Miên giảm bớt. Cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Lâm Miên Miên cũng bị nữ chính cướp mất, vì thế bắt đầu trở nên độc ác, trở thành vật cản của nữ chính.
Tô Cẩn Hồng tiếp nhận xong câu chuyện này....
"Cầu Cầu, cậu có biết vì sao tôi lại muốn tham gia vào cái loại thế giới tiểu thuyết ngôn tình 18 kiểu máu chó ba xu này không?"
"Vì có cơ hội được trở về thế giới của chính mình."
Tô Cẩn Hồng mặt không cảm xúc: "Không, là não tôi bị úng nước."
Cầu Cầu: "..." QAQ bị kí chủ ghét bỏ phải làm sao bây giờ!
Tô Cẩn Hồng nằm trên giường, mở to mắt không nghĩ tới việc hệ thống lại chọn cho mình cái thế giới máu chó ba xu trong ngôn tình này.
"Cho nên kí chủ, hiện tại anh có manh mối gì sao?"
"Có, mặc dù sau này nữ phụ lật tung trời đất lên nhưng nguyên nhân chủ yếu anh biết là ở đâu không?"
"Anh đừng lải nhải nữa!"
Tô Cẩn Hồng tràn đầy tự tin nói: "Ở chỗ cô ấy quá ỷ lại nam chính, cho nên về sau lúc nam chính yêu người khác cô ấy mới tức giận. Chuyện này giải quyết rất dễ."
Cầu Cầu: "???" (Đơn giản như vậy sao?)
Ánh mắt Tô Cẩn Hồng kiên định, tay nắm chặt, còn múa may một chút.
"Cho nên tôi muốn cho cô ấy nhận thức được trên thế giới này không chỉ có tình yêu, mà còn có những phong cảnh đẹp khác đáng cho cô ấy thưởng thức. Đợi cô ấy trải qua đủ mọi thứ tuyệt vời trong cuộc sống này, tự nhiên sẽ không còn cố chấp với yêu đương."
Cầu Cầu: "???" Tôi phải nhắc nhở kí chủ anh ấy lấy lời thoại trong kịch bản tình yêu sao!
Tới giờ ngữ văn, thầy Vương tay trái cầm sách, tay phải chống eo: "Tổ ba, Lâm Miên Miên lên bảng, lần trước điền vào chỗ trống thơ cổ, em một chữ cũng không đúng."
Các bạn học nhỏ giọng cười, khuôn mặt trắng nõn của Lâm Miên Miên nháy mắt trở nên đỏ bừng, ngại ngùng đứng lên, đầu óc trống rỗng. Một câu văn cô cũng không nhớ rõ, toàn bộ phòng học đều vô cùng yên tĩnh, hầu như ánh mặt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Lâm Miên Miên.
Lâm Miên Miên cảm giác được mọi người đều đang nhìn mình, nhưng một câu cũng không nhớ nổi, lại càng thêm bối rối. Cô cúi đầu, tay nắm góc áo đồng phục, suy nghĩ lung tung: Đọc không được chắc chắn sẽ bị giáo viên phê bình trước lớp, tan học còn phải ở lại chép phạt.
"Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách...[1]"
Tô Cẩn Hồng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, mặt dày làm bộ ngây thơ vô tội như không phải cậu nhắc, ánh mắt của giáo viên ở đằng sau phóng tới, anh vẫn thản nhiên đặt bút viết.
"Bến Tầm Dương, canh khuya đưa khách.
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu...[2]"
[1], [2] Bản edit sử dụng bản dịch thơ "Tỳ bà hành" của Phan Huy Thục.
Lâm Miên Miên đọc tiếp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thuộc câu đầu, đoạn sau cứ tự động tuôn ra.
"Mở đầu đọc cũng không thuộc lắm, tiếng Tô Cẩn Hồng nhắc tôi đều nghe thấy được. Dù sao thì vẫn có học qua, lần sau học thuộc hơn một chút. Ngồi xuống đi, Tô Cẩn Hồng, em không phải vừa mới nhắc bạn sao? Tôi xem em học như nào?"
"Cạch."
Tô Cẩn Hồng để bút xuống bàn, vẻ mặt vô tội đứng lên:
"Thưa thầy, phần sau em còn chưa kịp học!"
___
Lời tác giả: Thầy Vương cầm thước trên tay: Được lắm, bản thân không thuộc còn đi nhắc bài.
Tô Cẩn Hồng mặt vô tội: Xin lỗi thầy, em sai rồi.
Thầy Vương: Lần sau còn tái phạm không?
Tô Cẩn Hồng ngoan ngoan cúi đầu nói: Còn ạ.
Thầy Vương tức giận đến choáng váng.