Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 53 : Thế giới tiên hiệp 4
Ngày đăng: 23:23 07/03/21
Edit: Liz
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng gật đầu, cơn buồn ngủ kéo đến, không kịp nghĩ gì đã lăn ra ngủ say. Hôm nay anh đã quá mệt mỏi rồi.
Ngày hôm sau khi Tô Cẩn Hồng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, côn trùng kêu vang, chim hót không ngừng. Anh vỗ vỗ bùn đất dính trêи người, chậm rãi đứng lên, thong dong nhẹ nhàng đi vào trấn nhỏ.
Cách cổng trấn không xa, dân chúng đứng thành hàng dài, theo thứ tự móc ra một tấm bảng cùng vài đồng tiền cho lính gác.
Tô Cẩn Hồng núp sau than cây gần đó nhìn lén, rầu rĩ tự hỏi làm sao để đi vào.
Anh kiên nhẫn quan sát nửa khắc đồng hồ (~15′), phát hiện trừ cách đó ra không còn cách nào khác.
“Cầu Cầu, còn cách nào khác để vào trấn không?”
“Không có nha. Bởi vì Huyền Linh Tông tổ chức tuyển chọn ở các thành trấn, cho nên các thôn dân ở xa cũng sẽ mang theo con em tới trấn nhỏ gần đó kiểm tra thiên phú. Gần đây, người ra vào cực kỳ nhiều nên mới kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.”
Tô Cẩn Hồng thở dài, đang chuẩn bị đi xếp hàng xem có vân may nào không. Anh từ từ đi tới cuối hang, bước chậm theo hàng
Lúc sắp tới lượt anh, đột nhiên có người hô to: “Nhìn kìa, các tiên nhân tới trấn nhỏ của chúng ta kìa!!!”
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, tức khắc đội ngũ hỗn loạn. Dân chúng kϊƈɦ động hô to, thậm chí có người phụ nữ quá kϊƈɦ động mà quỳ xuống cầu nguyện: “Van cầu tiên nhân phù hộ, để cho con của con được Huyền Linh Tông nhận.” Con của bà luống cuống đứng tại chỗ, hâm mộ nhìn những người đứng trêи thân kiếm bay ngang qua.
Tô Cẩn Hồng không phải lần đầu tiên nhìn thấy người Tu Chân, nên không thất thố như những người khác. Nhưng đối với biểu hiện của mọi người, anh lại hết sức khϊế͙p͙ sợ: xem ra địa vị của người Tu Chân trong mắt người bình thường cực kỳ cao, thậm chí có thể so với tiên nhân.
Tất cả ý nghĩ biến mất trong một cái chớp mắt, thừa dịp thời điểm dân chúng cùng lính canh rối loạn, anh lén trốn vào trấn. Cũng may dáng người anh nhỏ lại nhanh nhẹn, chuyển động linh hoạt trong đám người, lặng lẽ đi vào trong trấn, chờ một lúc lâu những người dân kia mới dần bình tĩnh lại. Lúc này chỗ cửa mới khôi phục bộ dạng thường ngày.
Sư tỷ thoạt nhìn rất lạnh lùng, ai ngờ lại tinh tế như vậy.
Từ lúc đi tới thế giới này, tâm trí Tô Cẩn Hồng vẫn luôn không gợn sóng, không sợ hãi thế nhưng lần đầu tiên nổi lên chút rung động.
Sau khi kiểm tra, đa số đều không có linh căn hoặc là bốn năm linh căn, hơn nữa độ tinh khiết không cao, nhập môn cũng chỉ có thể là đệ tử ngoại môn làm chút việc vặt.
Đứa bé đứng cạnh Tô Cẩn Hồng lặng lẽ hỏi: “Cậu tên là gì?”
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ một chút, quyết định dùng tên thật: “Tô Cẩn Hồng.”
“Tôi tên Vương Uyên Liêm. Nếu được tu luyện cùng cậu thì tốt thật đấy.”
Những đứa trẻ khóc sướt mướt vì rời xa cha mẹ nhìn thấy Ôn Thanh Từ mang ra vật chuyên môn dùng để bay, không nhiị được reo hò, cả đám hưng phấn nhảy lên, sờ đông sờ tây.
Ôn Thanh Từ một tay niệm quyết làm linh thuyền cất cánh, thả ra linh khí bọc xung quanh. Lo lắng bọn trẻ không thích ứng, cô còn cố ý giảm tốc độ, linh thuyền vững vàng bay đến Huyền Linh Tông.
Đến Huyền Linh Tông, Ôn Thanh Từ mang theo đám trẻ đi tới điện chính của Huyền Linh Tông, cùng đám trẻ được chọn lựa ở thành trấn khác hội hợp.
Các trưởng lão các đỉnh cũng đứng ở phía trước, trong lòng tính muốn thu đồ đệ có tư chất gì, những người không muốn thì nhắm mắt lại giống như việc trong sân xảy ra không liên quan đến mình.
Chưởng môn nghiêm túc tuyên bố: “Hôm nay đứng ở chỗ này, tức là đã trải qua chọn lựa đệ tử của tông môn. Đầu tiên, chúc mừng các con đã trở thành đệ tử Huyền Linh Tông. Từ hôm nay trở đi, các con phải học thuộc tông quy của Huyền Linh Tông, trong đó có một điều quan trọng: đệ tử đồng môn không được tàn sát lẫn nhau! Nếu như bị phát hiện, tông môn chắc chắn nghiêm trị không tha.”
“Dĩ nhiên, từ trước đến nay tông môn thưởng phạt thích đáng. Các con cống hiến cho tông môn chắc chắn sẽ được thưởng. Mong rằng từ nay về sau, mọi người cần cù tu luyện, chấn hưng Huyền Linh Tông!”
Những đứa trẻ này nhỏ nhất là năm sáu tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười một mười hai mà thôi, bị bộ dạng nghiêm túc của chưởng môn dọa sợ. Chỉ có duy nhất người mặc áo tím, dáng dấp xinh đẹp, trong mắt lộ ra khinh thường, hoàn toàn không bị lời nói chưởng môn ảnh hưởng.
“Hiện tại đơn linh căn bước ra khỏi hàng, để trưởng lão các đỉnh chọn lựa, nếu có nhiều trưởng lão cùng chọn một đệ tử sẽ do người đó tự mình quyết định.”
Tô Cẩn Hồng dẫn đầu bước lên một bước, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra Ôn sư tỷ rất dịu dàng