Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 6 : Thế giới thứ nhất (6)
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Edit: Reeu
Beta: Xanh, TH
Ban đêm, sau khi Lâm Miên Miên về nhà, nằm trên giường mà tâm tình hết sức buồn bực.
Tô Cẩn Hồng ỷ vào thành tích tốt liền đe dọa cô. Còn không phải là vấn đề sao, nghe viết không hề giúp cô. Không thể khuất phục trước đồ trứng thối* kia được, hắn ta dựa vào cái gì mà ngồi chỉ tay năm ngón mình hả?
(*) Đồ trứng thôi bằng nghĩa với đồ đểu, đồ khốn nạn. Hãy đọc tại đây để ủng hộ nhóm editor ra chương thay vì đọc tại web reup: Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team: wattpad.com/user/Meow_team và wordpress: https://meowteam.home.blog/
Lâm Miên Miên lặng lẽ phản kháng quyết định này, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Cô lau lau cổ, tắm rửa xong liền đi ngủ.
9 giờ sáng ngày hôm sau: "Anh Nghiêu Bân, có chuyện gì vậy?"
Lâm Miên Miên bị điện thoại đánh thức, dụi dụi mắt, giọng nói khàn khàn để lộ vài phần ngái ngủ.
"Miên Miên, đừng ngủ nữa! Hôm nay anh dẫn em đi chơi, còn có mấy bạn học khác cũng đi cùng chúng ta. Dậy nhanh lên."
Lâm Miên Miên nghe thấy Chu Nghiêu Bân rủ mình ra ngoài chơi, mặc dù còn có những người khác nữa nhưng cô cũng rất vui vẻ, lập tức tỉnh ngủ: "Chờ một chút anh Nghiêu Bân, em rửa mặt xong sẽ tới ngay."
"Được, mọi người ở đường lớn chờ em."
Lâm Miên Miên nhanh chóng rửa mặt, lúng túng đứng ở trước tủ quần áo thử rất nhiều đồ đều thấy không hợp. Thời gian từ từ trôi qua.
Nguy rồi, muộn mất rồi!
"Ba mẹ, con không ăn sáng đâu, anh Nghiêu Bân rủ con ra ngoài chơi. Tạm biệt ba mẹ!"
"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Ba Lâm, mẹ Lâm còn chưa kịp nói gì, trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái mình như gió lốc đi qua phòng khách, sau đó biến mất ở cửa.
"Đứa nhỏ này... Hấp tấp quá."
Lâm Miên Miên vô cùng vui vẻ xuống nhà, mái tóc buộc cao như đuôi ngựa nghịch ngợm vung vẩy tạo thành một đường cong, đầy sức sống đi về phía đường lớn. Cô vui mừng nghĩ: Đã lâu không được gặp anh Nghiêu Bân, mỗi ngày đều bị Tô Cẩn Hồng ép làm bài làm bài làm bài, vốn dĩ không có thời gian đi tìm anh Nghiêu Bân. May là còn cuối tuần có thể thoát khỏi Tô Cẩn Hồng!
Lâm Miên Miên một mạch đi tới nơi đã hẹn. Nhìn đường phố vắng vẻ, thì thầm nói: "... Người đâu rồi?"
"Anh Nghiêu Bân, mọi người ở đâu vậy? Em tìm không thấy mọi người."
"Xin lỗi Miên Miên, Từ Từ bảo anh đón cô ấy, hay là em gọi taxi đến công viên sinh thái trước đi! Một lát nữa anh đến ngay. Em ở cửa công viên chờ mọi người một chút nhé!"
"Anh Nghiêu Bân, anh làm gì vậy? Anh buông tay ra."
"Em bị thằng nhãi này mê hoặc rồi! Hắn ta có cái gì tốt mà em cứ nhất quyết đòi đi cùng hắn."
Tô Cẩn Hồng bẻ tay Chu Nghiêu Bân, nắm cổ áo hắn nói: "Ít nhất bạn gái của tôi không đẩy cô ấy xuống nước."
Chu Nghiêu Bân giống như một quả bóng bị xì, lúng túng lùi một bước, trong lòng âm thầm ghi hận Tô Cẩn Hồng. Cũng không cố gắng giữ Lâm Miên Miên lại nữa.
"Miên Miên... Em về nghỉ ngơi trước đi, chuyện hôm nay thật xin lỗi."
Trên đường về, Tô Cẩn Hồng nhìn nữ sinh bên cạnh không nói một lời, vẫn luôn khóc nức nở, có chút không đành lòng lại hận sắt không thành thép!
Mắt chọn nam sinh của cô gái này quá tệ! May mà mình không có con gái, con gái như này chỉ khiến mình tức chết mất.
Cầu Cầu:??? Kí chủ tỉnh lại đi, tính đi tính lại anh mới có 26 tuổi, đừng làm bộ như một người cha già nữa được không?
"Hắn ta đối xử không tốt với cậu như vậy, cậu đừng thích hắn nữa."
- --
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Tô Cẩn Hồng: Cậu là đồ ngốc sao? Hắn ta đối xử tệ với cậu như vậy cậu còn đi thích hắn?
Lâm Miên Miên: Cậu thì biết cái gì chứ!
Tô Cẩn Hồng cười dịu dàng: Tôi hiểu tất cả về cậu.
Lâm Miên Miên trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ cậu ta muốn thổ lộ với mình sao?
Tô Cẩn Hồng nói tiếp: Quy ngang giá ra thì cậu chỉ bằng cái rắm thôi.
Lâm Miên Miên:...
Ở đâu ra một tên nam thẳng đáng chết như này, kéo hắn xuống chém chết được không?
Tác giả: Nam thẳng cứng rắn ảo tưởng mình hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.