Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 62 : Thế giới tiên hiệp 13
Ngày đăng: 23:24 07/03/21
Editor: Moonie
Beta: Xanh
Đan dược tan trong miệng, một luồng hơi lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, ánh mắt của nam tu đang hỗn độn dần trấn tĩnh lại. Y lấy lại tinh thần, cực kỳ hoảng sợ mà đẩy nữ tu phái Hợp Hoan ra, phẫn nộ tuyệt vọng gầm thét, “Cô… Vậy mà cô lại có mưu đồ gây rối với tôi!”
Khuôn mặt nam tu đỏ lên, vừa lấy quần áo che lại vừa xấu hổ giận dữ, như là bị làm nhục thê thảm.
Tô Cẩn Hồng núp ở sau cái cây nghe được câu này, lại nhìn dáng vẻ của y, không kiềm được khẽ cười. May thay tiếng cười rất bé, mà hai tu sĩ kia chỉ chú ý đến đối phương, không phát hiện ra anh.
Nữ tu thấy y đột nhiên tỉnh táo lại, biết chuyện tốt của mình bị phá nhưng cũng không giận. Cô ta yêu kiều che môi, bóng người thoắt cái đã biến mất, chỉ để lại tiếng cười lanh lảnh, “Anh trai không muốn thì thôi vậy.”
Tô Cẩn Hồng nhìn đồng môn bắt đầu sửa sang lại quần áo, vô tình để lộ thân hình ra làm anh lúng túng, đành lặng lẽ rời đi.
Trải qua truyện này, tâm tình Tô Cẩn Hồng thả lỏng đôi chút, cũng có thêm hiểu biết về phái Hợp Hoan.
Phong cách của các môn phái chênh lệch to lớn như thế, thật thú vị.
Tô Cẩn Hồng dẫm lên kiếm, tiếp tục bay về phía trước sưu tầm linh vật. Bay thêm một đoạn dài, túi thơm Ôn Thanh Từ cho anh hơi nóng lên. Anh hơi sửng sốt, túi thơm nóng lên chứng tỏ sư tỷ cách anh không xa.
Anh cầm lấy túi thơm, mở bàn tay ra, đặt túi thơm vào trong lòng bàn tay.
Túi thơm tự động đậy, dây túi chỉ về phía Bắc của Tô Cẩn Hồng.
Thần thức của Tô Cẩn Hồng tìm kiếm về hướng đó, lại không thấy Ôn Thanh Từ và Lâm Tích Nghiên, ngược lại phát hiện đám người Tôn Dật ngồi dưới đất.
Kỳ lạ, rõ ràng túi thơm chỉ hướng này mà, vì sao lại không thấy các cô? Tôn Dật lại đang giở trò quỷ gì vậy?
Tô Cẩn Hồng hơi dừng lại linh kiếm dưới chân, ngừng ở trêи không trung. Anh nghĩ một chút, quyết định tăng tốc đi về phía đó, nhìn xem bọn Tôn Dật đang làm gì.
Trăm mét cũng chỉ bay trong nháy mắt, Tô Cẩn Hồng đã cách đám Tôn Dật không xa. Lúc này mới phát hiện bọn họ không phải là ngồi dưới đất, mà là bị người khác trói lại.
Tô Cẩn Hồng yên lặng đếm thầm, tổng cộng có bảy đồng môn, từ số lượng xem ra có ít nhất hai đội, tất cả đang bị trói ở chỗ này.
Cô quan sát Tô Cẩn Hồng từ trêи xuống dưới, không thấy có vẻ khó khăn, chắc hẳn không phải là dùng phù truyền tống ngẫu nhiên. Huống chi nếu thật sự dùng phù truyền tống mà đúng lúc truyền tống đến trước mặt các cô thì cũng trùng hợp quá rồi.
Quần áo trêи người anh tuy rằng có tác dụng che dấu hơi thở, nhưng mà không ai biết thần thức của Ôn Thanh Từ trời sinh đã mạnh hơn so với người thường, cho dù có người mặc quần áo này, cũng không thể trong bán kính 50 mét vẫn chưa bị phát hiện ra.
Ôn Thanh Từ nói giọng như thường, “Cẩn Hồng, sao đệ đột nhiên xuất hiện vậy? Cả tỷ và Tích Nghiên đều không phát hiện ra đệ.”
Tô Cẩn Hồng cảnh giác trong nháy mắt, suy nghĩ biến đổi liên tục, không thể nói dối là dùng phù truyền tống, nếu không sư tỷ nhất định sẽ hỏi là gặp phải cái gì. Chuyện của mấy tên áo đen chắc chắn sẽ báo lên môn phái, đến lúc đó không khớp với thời gian của bọn Tôn Dật thì sẽ bị lộ tẩy.
Anh cầm lấy giao nhân châu treo giữa cổ, cười nói: “Sư tỷ, đây là giao nhân châu của cha mẹ để lại cho đệ. Có công dụng che dấu hơi thở. Có thể là bởi vì cái này.”
Lúc anh mới vào môn phái, cố ý đổi một cái dây rất dài treo riêng giao nhân châu, bởi vật hạt châu vẫn luôn ở dưới áo anh, sư phụ và sư tỷ cũng chỉ tưởng đấy là ngọc bội bình thường, không chú ý đến nó.
Ôn Thanh Từ nhìn kỹ, phát hiện quả thật giống như trong sách viết, gật đầu, không hỏi gì thêm nữa. Chẳng qua là từ trực giác, cô luôn cảm thấy Tô Cẩn Hồng như đang che giấu cái gì.
Lâm Tích Ngiên không nghĩ nhiều như vậy, tùy ý cầm lấy xem, yêu thích đến nỗi sờ không dứt, lại cẩn thận dặn dò: “Tiểu sư đệ, đây là một vật tốt, đệ phải cất kỹ vào.”
Ôn Thanh Từ ở bên cạnh vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của Tô Cẩn Hồng, vẻ mặt như thường, nhưng trong lòng lại cực kỳ cảnh giác.
Rốt cuộc thì trong bí cảnh điều gì cũng có thể xảy ra.
___
Tác giả có lời muốn nói: Từ trêи mạng thấy một tiết mục ngắn.
Một ngày bình thường.
Buổi sáng: Lại là một ngày tràn đầy sức sống ~
Buổi sáng: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Buổi trưa: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Buổi chiều: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Buổi tối: Hôm nay phải ngủ sớm nha! Ôi, lại ngủ muộn.
Đêm khuya: Nhân gian không đáng giá.