Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 66 : Thế giới tiên hiệp 17
Ngày đăng: 23:24 07/03/21
Edit: Xanh
Beta: TH
Ôn Thanh Từ thản nhiên: “Cẩn Hồng chớ giãy giụa, linh thừng không nhân từ đâu, càng giãy càng chặt.”
Tô Cẩn Hồng không tin, biến lại về hình thú, có ý muốn thoát khỏi trói buộc. Ai ngờ linh thừng lại co duỗi theo sự thay đổi của anh mà trói chặt anh.
Ôn Thanh Từ lắc đầu: “Đệ làm vậy cũng vô dụng.”
Tô Cẩn Hồng không nghe lời cô, tiếp tục tìm cách. Đầu tiên là thử biến lớn, ban đầu chỉ đến đầu gối của Ôn Thanh Từ, rồi đến hông cô, sau đó lớn bằng cô, vậy mà vẫn còn lớn nữa, định lớn đến mức đứt dây thừng.
Linh thừng siết chặt vào da Tô cẩn Hồng, càng siết càng chặt. Anh có thể cảm nhận được tiếng xương mình kêu răng rắc. Tô Cẩn Hồng thở ra một hơi, sau đó thì không chống đỡ được.
“Bụp.”
Con linh hồ vừa rồi có thể coi là loại lớn trong nháy mắt chỉ còn lại một xíu
Trêи mặt đất chỉ còn một con hồ ly nhỏ trắng muốt, đáng thương, bị dây thừng trói chặt, tựa như dây thừng trùm lên cả cơ thể.
Tô cẩn hồng: “…”
Anh từ bỏ, không còn gì luyến tiếc mà nhắm mắt lại nằm trêи mặt cỏ, Ôn sư tỷ có quá nhiều chiêu trò, anh muốn về trái đất.
Ôn Thanh Từ nhặt Tô Cẩn Hồng lên, ôm vào trong lòng, mùi hương nồng đậm hơn trước xông thẳng vào mũi cô.
Cô nhướn mày, cô đã quên mất mùi hương phát ra khi anh động ɖu͙ƈ. Sau đó lấy ra một viên thanh thần đa để giải độc từ trong túi trữ vật cho vào miệng, đại não hơi hôn mê tỉnh táo trong nháy mắt.
Ôn Thanh Từ dẫm lên linh kiếm, ôm hồ ly nhỏ mềm mại trong ngực, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này quen quen.
Thiếu niên trước mặt quần áo lộn xộn, cổ áo lệch sang một bên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mồ hôi chảy dọc theo trán Tô Cẩn Hồng xuống cằm, đi vào cổ áo. Quần áo to rộng ban đầu giờ dán lên người anh, lộ ra hình thể trai tráng. Càng lớn, mũi cao thẳng càng thêm góc cạnh, càng lộ ra dáng vẻ của một người đàn ông.
Ôn Thanh Từ thất thần, bất giác, anh đã từ một thằng nhóc dần dần biến thành đàn ông, cảm thấy anh hơi xa lạ.
Nhưng khi anh nhìn cô vẫn là ánh mắt dịu dàng, còn cho cô thấy đây vẫn là đứa bé được cô cầm tay dạy dỗ.
Lòng Ôn Thanh Từ mềm xuống, không khỏi hối hận vừa rồi tát anh quá mạnh.
Thấy Ôn Thanh Từ không phản ứng, Tô Cẩn Hồng lại thử tới gần cô theo bản năng, tiềm thức rất nghe lời, không trực tiếp bắt lấy Ôn Thanh Từ như trước, chỉ càng ngày càng gần cô, lúc sắp dán mặt vào nhau thì dừng lại, duy trì khoảng cách.
Ôn Thanh Từ hơi do dự, chủ động đến gần Tô Cẩn Hồng, ôm lấy anh.
Làn da nóng bỏng của Tô Cẩn Hồng tiếp xúc với làn da mát lạnh, xao động trong long anh phẳng lặng, nhưng rất mau đã lại rục rịch, anh không tự chủ được mà cúi xuống cọ xát cổ Ôn Thanh Từ.
Cảm giác lạnh làm Tô Cẩn Hồng thoải mái, muốn được gần gũi cô nhiều hơn nữa, chạm vào cô, chiếm lấy cô. Chỉ là tiềm thức không cho anh làm vậy. Tô Cẩn Hồng hơi dán sát vào phần da Ôn Thanh Từ lộ ra ngoài, muốn nhiều hơn nhưng lại khắc chế ɖu͙ƈ vọng này.
Sự lý trí cuối cùng trong óc giằng co với khát vọng, tự chủ phải chịu khiêu khích lớn.
Ôn Thanh Từ phát hiện vài tu sĩ Phiêu Miểu Tông bên ngoài đã bị sát hại, tu sĩ Ngự Thú Tông đang kiểm kê chiến lợi phẩm của họ, túi trữ vật của tu sĩ đã chết. Tay phải cô vỗ lưng Tô Cẩn Hồng, trấn an cảm xúc anh, yên lặng đợi họ rời đi.
Linh khí trong cơ thể Tô Cẩn Hồng kϊƈɦ động, máu như đóng băng, tựa như mất đi khống chế.
Anh cảm thấy mình sắp nổ tung.
Xả ra! Anh muốn xả chúng ra!
Sau một tiếng vang lớn, Tô Cẩn Hồng ôm lấy Ôn Thanh Từ xuyên qua từ sau vách núi.
Tiếng vang lớn cùng sự dao động của linh khí hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ ngự thú tông: “Ai ở đó?!”
—
Lời các giả: Có thể quý dị không tin, mị nghe Uy phong đường đường lúc viết chương này đó.