Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 69 : Thế giới tiên hiệp 20
Ngày đăng: 23:24 07/03/21
Editor: Bonie
Beta: Xanh
Lúc này thiếu nữ xinh đẹp ngày nào nhìn bàn gỗ, im lặng không nói.
Ôn Thanh Từ đứng lên xoa đầu Lâm Tích Nghiên, nhẹ nhàng: “Tích Nghiên, có lẽ sư tỷ phải tạm thời rời đi một thời gian ngắn, muội phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nói đến đây, trong lòng hai người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ôn Thanh Từ tất nhiên sẽ bị tông môn phạt, chỉ là không biết phạt như nào.
Ôn Thanh Từ im lặng nhìn xung quanh, kiên quyết rời khỏi ngôi nhà mà bản thân đã sống từ thời thiếu nữ.
Áo trắng tung bay, một cơn gió nhẹ, không còn ai trong tầm mắt Lâm Tích Nghiên.
Cô đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy Ôn Thanh Từ dẫm lên kiếm, vạt áo bay bay, sư tỷ vẫn lạnh nhạt như lúc đầu cô gặp. Chỉ là lúc này đây, cô biết rằng người có vẻ ngoài lãnh đạm này lại cất giấu một trái tim dịu dàng biết bao.
“Sư tỷ!!!”
Lâm Tích Nghiên nhìn bóng dáng Ôn Thanh Từ mà gọi to, nước mắt lăn trêи khuôn mặt rồi rơi xuống đất, cuối cùng vẫn không nhaajn được hồi đáp.
Lúc này tại điện chính lại vô cùng yên tĩnh, giống như có thể nghe được tiếng kim rơi. Đệ tử thủ vệ đứng ở ngoài cửa đại điện, không nhìn trộm, không nghe trộm, nghiêm túc canh giữ ở cửa, giống như người gỗ.
Toàn bộ trưởng lão các đỉnh đều có mặt, tất cả ánh mắt dồn vào Ôn Thanh Từ, trưởng lão Kiếm Phong vô cùng đau đớn nhìn đồ đệ mà mình yêu thương. Chuyện này nối tiếp chuyện khác làm ông không kịp trở tay.
Ôn Thanh Từ cung kính hành lễ với các trưởng lão, đứng ở giữa sảnh, đón nhận ánh mắt của mọi người, im lặng.
Chưởng môn uy nghiêm lớn tiếng hỏi: “Ôn Thanh Từ, có phải trước khi Sở Tử Phong thông báo cho tông môn con đã biết được thân phận linh thú của Tô Cẩn Hồng không?”
Giọng Ôn Thanh Từ bình tĩnh, “Dạ.”
“Có phải trước khi đỉnh chủ phái người tới tìm Tô Cẩn Hồng thì nó cũng đã rời tông môn, con có giúp nó không?”
Ôn Thanh Từ dứt khoát thừa nhận, “Dạ có.”
Tuy là danh kiếm thượng cổ nhưng đã bị phế bỏ, không thể sử dụng, chỉ có ý nghĩa tượng trưng, cũng không có nhiều người hứng thú với cái này nên Tô Cẩn Hồng chỉ cần một cái giá rất thấp đã đoạt được.
Hội đấu giá lần này vô cùng sôi động, món quan trọng là phá vách tường đan, đan dược mà tu sĩ đạt Kim Đan đại viên mãn dùng khi đột phá lên Nguyên Anh, tăng xác xuất thành công ba lần, Trước món mồi ngon này, tất cả tông môn và danh gia vọng tộc đều phái người tới tham gia.
Mục tiêu của Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong là vật đó. Lần này Huyền Linh Tông quyết tâm lấy được, cho bọn họ rất nhiều linh thạch, muốn bọn họ nhất định phải lấy được đan dược này.
Sau khi Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong đấu giá xong, không tránh khỏi bị người khác theo dõi.
Tuy rằng hai người bọn họ đều thuộc Kim Đan kỳ nhưng khi đối mặt với hai sát thủ trung kỳ Kim Đan cùng và ba sát thủ hậu kỳ Kim Đan phối hợp cực ăn ý cũng không tránh khỏi rơi vào thế yếu.
Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong vẫn chưa chống trọi được nhưng rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, cũng kề cận cái chết rất nhiều lần.
Lúc Lâm Tích Nghiên trở nên nóng vội, một luồng áp lực của Kim Đan đại viên mãn bao phủ bọn họ, bốn gã sát thủ trung kỳ Kim Đan kia trực tiếp hộc máu không ngừng, nằm liệt tại chỗ.
Linh áp khéo léo tránh đi Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong, bọn họ đứng ở bên cạnh không kịp phản ứng.
Lâm Tích Nghiên nhìn chiêu thức tràn ngập sát ý của người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện này, một cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng.
Người áo đen không tiếng động, không nói một câu, lúc giải quyết xong mấy tu sĩ hậu kỳ Kim Đan phải rời đi thì Lâm Tích Nghiên ra vẻ vô tình phất áo choàng của hắn ra.
Mũ choàng hơi rớt xuống, gò má người đàn ông lộ ra dưới ánh nắng không phải khuôn mặt mà Lâm Tích Nghiên nghĩ.
Cô sợ hãi nhìn vết sẹo dữ tợn ước chừng bao trùm hơn nửa khuôn mặt, ấp úng nói tiếng: “Rất xin lỗi.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra Sở Tử Phong vẫn thả Tô Cẩn Hồng. Hắn nhà ta cửa nát, cha mẹ bị giết, từ một đệ tử ngoại môn trưởng thành đến ngang thực lực với Lâm Tích Nghiên, hắn cũng vô cùng nỗ lực, mỗi lần hắn bắt lấy cơ hội bò về phía trước thì tâm tư của hắn cũng cứng rắng cố chấp hơn Lâm Tích Nghiên nhiều. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy áy náy nhưng sẽ không hối hận, cũng không cho rằng bản thân làm sai, ở trong mắt hắn, linh thú không nên bái nhập tông môn.
Cũng không tính tẩy trắng, nơi này thực ra có quan niệm xung đột.
Tựa như bạn tốt phạm tội, bị truy nã. Có người có thể đau khổ khuyên người ta tự thú, thậm chí gọi điện thoại báo công an. Có người sẽ đưa cho người đấy một số tiền, không bao giờ gặp lại. Đại khái là xung đột giữa lý và tình.
Tui sẽ không phán xét xem Sở Tử Phong đúng hay sai, mỗi người đều có quan điểm của bản thân, tui nghĩ là lúc mỗi người đọc xong thì trong lòng cũng đã có đáp án.
Thêm câu ngoài lề: Nhưng mà tui còn đang đau lòng Ôn sư tỷ. Hiuhiu.