Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1014 : Xa gửi quãng đời còn lại (8)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hôm nay Tống Yên Nhiên vì Lăng Húc, nên mới đánh bạo chuồn êm đến.



Cô ta vẫn nhớ rõ tình huống bây giờ của mình, nhìn thấy Sơ Tranh, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Ngay cả Lăng Húc cô ta cũng không lo nổi nữa, xoay người rời đi.



Ai biết phía sau vừa vặn có nhân viên phục vụ bưng khay đi đến.



Tống Yên Nhiên quay người đột ngột, nhân viên phục vụ không dự liệu được, rượu trong khay, toàn bộ hất lên trên người Tống Yên Nhiên.



Ly rượu rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên, đè ép cả tiếng âm nhạc trong đại sảnh.



Nhân viên phục vụ không biết làm sao, sắc mặt trắng bệch.



Tống Yên Nhiên bị giội cho một thân rượu, hoa dung thất sắc, chật vật không chịu nổi.



Mà lúc này ánh mắt trong sảnh, đều di chuyển đến bên này.



"Đây không phải là Tống tiểu thư sao?"



"Ôi... Kỳ quái."



"Cái gì kỳ quái."



"Không phải Tống tiểu thư ở bên kia sao?"



"Sao lại có tới hai Tống tiểu thư?"



"Đây là màn biểu diễn ảo thuật gì à?"



Tầm mắt của mọi người, theo chỉ dẫn, rơi vào trên người Sơ Tranh.



Sơ Tranh mặc một thân lễ phục màu trắng, mặc dù đứng ở trong góc, nhưng khí chất xuất trần của cô, chỉ cần khẽ lướt qua là có thể bắt lấy ánh mắt của đám người.



Sơ Tranh dừng nói chuyện với quản lý, lúc này cũng nhìn sang.



Tầm mắt của mọi người dao động giữa hai người.



Hai Tống tiểu thư, sao có thể không làm người ta tò mò được.



Tống Yên Nhiên chật vật, trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt Sơ Tranh.



Một nháy mắt khuất nhục, khó xử, phẫn nộ... Đủ loại cảm xúc, sôi trào mãnh liệt xông tới.



Các tân khách xem kịch vui, ánh mắt hoặc nghi hoặc, hoặc bát quái, hoặc hiếu kì không ngừng quét tới. Những ánh mắt kia mang theo lực xuyên thấu, làm Tống Yên Nhiên xấu hổ vô cùng.



Cô ta lớn đến từng này, còn chưa từng chật vật như vậy bao giờ.



Rõ ràng cô ta mới là đại tiểu thư của Tống gia, nhưng lúc này cô ta cũng không dám thẳng thắn phát giận với nhân viên phục vụ.




Bước chân cô hơi ngừng lại.



Chỉ thấy trong bóng tối, có người đi tới.



Rất cung kính cúi người, sau đó hộ tống cô gái kia lên xe, xe rất nhanh rời đi.



"Lăng thiếu... Tôi không nhìn lầm chứ?"



Con ngươi Lăng Húc hơi nheo lại.



Nếu như không nhìn lầm, đó hẳn là chú Bạch của Dư gia.



Trên bạch đạo có lẽ không biết.



Nhưng trên hắc đạo, chưa gặp thì cũng từng nghe qua danh hào.



-



Chuyện của Tống Bác Học trôi qua tầm mấy tiếng, liền truyền đi khắp toàn bộ vòng tròn hào môn.



Không chỉ chuyện ông ta bị đuổi ra khỏi khách sạn, mà còn chuyện có tới hai Tống Yên Nhiên.



Mọi người đều biết, Tống gia chỉ có một thiên kim, hiện tại đột nhiên có hai Tống Yên Nhiên, không ít người đều nghe ngóng tin tức từ một nơi bí mật gần đó.



Chuyện lớn như vậy, Tống Bác Học không có cách nào, chỉ có thể công bố, đó là chị gái song sinh của Tống Yên Nhiên, trước kia không nuôi dưỡng ở Tống gia.



"Nói như vậy ra ngoài không có vấn đề gì sao?"



Tống Bác Học tức đến sắc mặt trắng bệch: "Dư gia bên kia cũng đã biết, hôm nay đưa tới cho tôi thứ này, bây giờ nói hay không nói cũng không có gì khác biệt."



Tống Bác Học ném phần tư liệu kia lên bàn.



Bà Tống nhanh chóng nhìn một chút, mồ hôi lạnh lập tức bò lên trên trán.



"Cái này... Cái này... Sẽ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"



Xảy ra chuyện?



Hiện tại còn chưa đủ nhiều chuyện xảy ra à?



"Con ranh chết tiệt kia, chắc chắn là dỗ được vị kia của Dư gia, nên đến thị uy với chúng ta đây mà." Chuyện này hôm nay, nếu như không có Dư gia, Tống Bác Học không tin cô có thể làm được.



Tống Bác Học có chút oán hận: "Nhìn con gái tốt bà sinh đi."



Bà Tống lập tức không vui: "Không phải con gái ông chắc?"



Tống Bác Học lười cãi nhau với bà ta, bây giờ còn cả một đống chuyện lớn chờ ông ta giải quyết.



Tống Bác Học nói: "Chúng ta đưa nó qua thay thế Yên Nhiên, nó chắc chắn sẽ ghi hận chúng ta, nếu như nó thật sự dỗ được vị kia, sau đó..."



Tống Bác Học cũng không dám nghĩ đến.