Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1016 : Xa gửi quãng đời còn lại (10)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Không phải mi bảo ta đừng lộn xộn sao?"



Sơ Tranh rơi vào trong biệt thự, quay đầu nhìn xung quanh một chút, lập tức đi vào bên trong.



【 Ta là bảo cô đừng phát rồ đi ấn vết thương của người ta! 】 Vương bát đản gào thét đến vô cùng Vương bát đản.



"Ta không ấn."



【 Nếu không phải ta ngăn cản cô, thì cô sẽ không ấn chắc? 】 Vừa rồi cô tuyệt đối là muốn ấn! Vương bát đản dám lấy thống cách của mình ra bảo đảm.



"..."



Sơ Tranh không nói lời nào, leo cửa sổ vào phòng.



Cô thay quần áo ngủ, sau đó xõa tóc ra, mở cửa ra ngoài.



"Chú Bạch."



Sơ Tranh đi đến trước phòng chú Bạch gõ cửa.



Chú Bạch rất nhanh liền mở cửa, đáy mắt mang theo vài phần buồn ngủ, nhưng trên mặt không có gì khác biệt so với bình thường, mang theo ý cười ôn hòa: "Tống tiểu thư, muộn như vậy có chuyện gì không?"



"Tôi muốn ra ngoài tản bộ." Sơ Tranh ôm cánh tay.



Chú Bạch theo bản năng nhìn thời gian.



Rạng sáng...



Tản bộ?



Có bệnh à!!



Chú Bạch cân nhắc một chút: "Tống tiểu thư, đã trễ như vậy..."



"Có đi không?"



"Tống tiểu thư, nếu ngài không ngủ được, tôi có thể nói chuyện với ngài, hoặc là xem phim, muộn như vậy ra ngoài không an toàn."



Sơ Tranh đột nhiên di chuyển qua bên cửa sổ: "Không đi tôi liền nhảy từ nơi này xuống."



"..."



Tống tiểu thư đây là điên rồi sao?!



Chú Bạch bảo Sơ Tranh chờ một chút, ông đi vào thay quần áo.



Hơn nửa đêm đi tản bộ, cho dù chú Bạch đã từng trải qua đủ loại gió to mưa lớn, cũng chưa từng gặp phải chuyện quái dị như thế.



Chú Bạch vẫn cảm thấy tiên sinh tương đối khác loài, nhưng tiên sinh sẽ không hơn nửa đêm gọi người khác dậy đi tản bộ!



Một mình chú Bạch đi theo bên cạnh Sơ Tranh, vệ sĩ đều theo sau từ xa, không hề lộ diện.




Dư Tẫn ở tầng ba, Sơ Tranh ở tầng hai, cửa vào tầng ba có người trông coi, cô không thể đi lên.



"Tống tiểu thư, chú Bạch nhờ ngài đưa cái này qua cho tiên sinh."



Sơ Tranh vừa ra khỏi phòng, một người giúp việc bưng một cái khay tới, bên trong khay là đồ ăn.



"Chính cô đưa đi."



Sơ Tranh không nhận.



Biệt thự nhiều người như vậy, tại sao lại muốn ta đưa.



"Nhưng chú Bạch bảo ngài đưa." Người giúp việc khó xử, chuyện chú Bạch giao, bọn họ không dám tự tiện làm chủ.



"Ông ta có bệnh phải không."



"..."



Chú Bạch có bệnh hay không thì không biết, nhưng vị Tống tiểu thư này chắc chắn là không thích hợp.



Sơ Tranh bưng khay đi lên tầng ba, vệ sĩ không ngăn cô.



Trước đó cô cũng từng tới tầng ba, nhưng phần lớn phòng đều đã khóa lại.



Sơ Tranh đi đến một căn phòng, cửa không khóa, cô dùng chân đá văng cửa ra, trực tiếp đi vào.



Trong phòng có rất nhiều thiết bị y tế, giống như một phòng điều trị gia đình cỡ nhỏ.



Bên trong rất yên tĩnh, Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, không có ai.



"Tống tiểu thư, không ai dạy cô, trước khi vào cửa, phải gõ cửa trước sao?"



Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên từ phía sau.



Sơ Tranh quay đầu, người đàn ông mặc quần áo ở nhà đứng ở cửa phòng vệ sinh, hai cúc áo trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.



Người đàn ông cực kỳ đẹp, trên mặt dính vài giọt nước, theo gương mặt hắn nhỏ xuống xương quai xanh, đang giống như cười mà không phải cười nhìn cô.



Trên mặt hắn mang theo chút hờ hững lười biếng, trên người cũng không nhiều khí phách đè ép người ta, tựa như một... vật trưng bày đẹp mắt.



"Không có." Ánh mắt Sơ Tranh từ trên mặt hắn, quét đến chân, ánh mắt tùy ý lại phách lối.



"Thật đúng là không hiểu quy củ."



Người đàn ông đi từ phòng vệ sinh tới, thuận tay lấy đi một chén canh trong khay Sơ Tranh bưng, hắn chậm rãi uống một ngụm: "Tống tiểu thư, ở chỗ này có quen không?"



Hắn hỏi rất tùy ý, giống như cô được mời tới làm khách vậy.



Sơ Tranh ném cái khay kia lên chiếc bàn bên cạnh.



Âm thanh hơi lớn, ánh mắt người đàn ông liếc qua nhìn lướt qua.



"Tôi nhốt anh lại, anh thử một chút xem."