Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1018 : Xa gửi quãng đời còn lại (12)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Không khí bỗng yên tĩnh lại.



Chú Bạch cũng không dám nhìn, cúi thấp đầu giả bộ như mình không tồn tại.



Hiện tại ông tuyệt đối không hoài nghi, cô gái này có khả năng sẽ từ chối tiên sinh nhà ông.



Nếu tiên sinh bị từ chối...



Chú Bạch cảm thấy có thể mình sẽ bị diệt khẩu.



Trong lòng bàn tay Dư Tẫn nóng lên, tay cô gái đặt vào, rất không khách khí nắm chặt, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay hắn.



Dư Tẫn cảm thấy đáy lòng cũng theo vết tích kia, nổi lên gợn sóng.



Có chút... Không giải thích được.



Nhưng cũng không làm hắn chán ghét phản cảm.



Ngón tay hắn nắm chặt, khóe miệng khẽ giương, lộ ra một ý cười tản mạn.



-



Có lẽ là vì phối hợp với trang phục Dư Tẫn mặc, quần áo đưa tới cũng không khoa trương quá mức.



Sơ Tranh thay lễ phục, còn phải trang điểm.



Ai.



Đã nói không đi tham gia yến hội gì đó rồi mà.



Phiền chết mất.



Nếu không phải vì thẻ người tốt...



Sơ Tranh hít sâu mấy hơi, nhịn xuống táo bạo dưới đáy lòng.



Cũng may chú Bạch gọi chuyên viên trang điểm tới, trang điểm ở ngay trong biệt thự, không cần lăn qua lộn lại nhiều.



Dư Tẫn ngồi ở phía sau, áo khoác thoải mái hơi mở ra, một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn cô gái bên kia.



Vừa rồi tại sao mình lại muốn mời cô chứ?



Rõ ràng là bị giam ở đây, hiện tại ngược lại giống như cô thành chủ nhân, mình thành khách nhân.



Riêng biệt độc hành sao?



Không...



Từng có rất nhiều người ở trước mặt hắn riêng biệt độc hành để hấp dẫn ánh mắt của hắn, cũng từng được nhìn thấy vô số mỹ nhân.



Nhưng không có người nào, có thể làm hắn chú ý đến mức này.



"Tống tiểu thư, ngài nhìn thử xem, có chỗ nào không hài lòng không?" Chuyên viên trang điểm hỏi Sơ Tranh.



"Tống tiểu thư rất xinh đẹp."



Chẳng biết Dư Tẫn đứng ở phía sau từ lúc nào, xuyên qua tấm gương nhìn cô.
Dư Tẫn dẫn Sơ Tranh đi vào, bởi vì đi cửa hông, ngược lại không gây nên bao nhiêu sự chú ý.



Có người trông thấy, cũng chỉ kinh diễm với dung mạo của Dư Tẫn, giống như... Không biết hắn.



Đây không phải đại nhân vật sao?



Sơ Tranh suy nghĩ kỹ một chút, mọi người sợ chính là cái danh của Dư gia.



Nói đến, lúc trước Tống Bác Học nghe được tin tức, tưởng là người muốn Tống Yên Nhiên chính là một lão già tàn phế, tính tình cực kỳ không tốt...



Sơ Tranh ngắm Dư Tẫn một chút.



Lão già... Tàn phế... Tính khí nóng nảy...



Mỗi một điểm đều không hề khớp.



Tính tình Dư Tẫn rất tốt, chí ít là mặt ngoài rất tốt.



"Không hỏi tôi xem, người vừa rồi là ai à?"



Dư Tẫn tìm góc khuất, để Sơ Tranh đứng ở bên trong, hắn dựa vào bên ngoài, dễ dàng ngăn trở ánh mắt bên ngoài.



"Không có hứng thú."



Đuôi lông mày Dư Tẫn hơi giương lên: "Bát quái là thiên tính của con người, vì sao Tống tiểu thư không có hứng thú?"



"..."



Ta mẹ nó muốn bát quái sẽ nói cho mi chắc?



Ta đương nhiên là vụng trộm bát quái!



Sơ Tranh nghiêm mặt: "Anh mắng tôi?" Cô không bát quái thì không phải là người sao?!



Dư Tẫn: "..."



Dư Tẫn bị logic của Sơ Tranh làm kinh ngạc, sao lại quẹo qua chuyện mắng cô rồi?



Cái câu hắn vừa nói, có chữ nào có ý tứ mắng cô đâu.



"Người vừa rồi là Tam ca của tôi, Dư Khải." Dư Tẫn chủ động giới thiệu: "Bụi hoa nào cũng có dấu chân, phụ nữ có quan hệ với hắn, không đến một trăm thì cũng có tám mươi."



Sơ Tranh đưa ra lời bình đúng trọng tâm: "Thận hắn rất tốt."



"..."



Đây là trọng điểm sao?



Dư Tẫn bỗng nhiên bật cười.



Sơ Tranh nhìn hắn, không biết hắn đang cười cái gì, còn cảm thấy thẻ người tốt lần này có chút... Bệnh tâm thần.



***



Lại là vấn đề xưng hô muôn thuở, kiểu vai vế xưng hô này bỏ sang thuần việt mình cứ thấy chối chối thế nào ấy.



Vì Dư gia là cây đại thụ, hắc bạch ăn sạch, xong nhìn cảnh mấy ông lớn nói chuyện với nhau cứ em năm, chú năm, anh năm, anh ba,... cảm thấy nó thật sự rất chuối, mình ngồi phân vân cả tiếng vì vấn đề này rồi.



Cuối cùng là để nguyên, các cậu thích thuần việt thì cứ nói, mình sẽ sửa theo ý kiến số đông, mất công lại bị bảo lậm convert, chán~