Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1021 : Xa gửi quãng đời còn lại (15)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đối phương chợt dừng lại.



Bởi vì hắn trông thấy đối diện không phải là người quen thuộc, mà là một cô gái xa lạ.



Đây không phải...



Người tiên sinh nuôi dưỡng trong biệt thự kia sao?



Sao, sao lại cầm điện thoại của tiên sinh!



"Hắn không ở đây." Sơ Tranh nhìn vào trong màn hình, hình ảnh phía sau có chút không thể miêu tả.



Người bên kia lập tức chuyển góc độ, dời những hình ảnh kia đi chỗ khác.



Sơ Tranh trông thấy những hình ảnh kia, thần sắc cũng rất bình thường. Không định nhiều lời, muốn cúp máy.



"Chờ một chút." Người kia nói: "Xin hỏi tiên sinh ở đâu? Tôi có việc gấp muốn nói với tiên sinh, có thể nhờ tiểu thư gọi tiên sinh giùm tôi được không?"



Vừa rồi phía sau người kia còn có lời chưa nói xong.



Sơ Tranh có chút phiền.



Không lên tiếng, nhấn tắt video.



Hai tay cô khoác lên trên lan can, đứng một lát, quay lại bên trong, đi tìm Dư Tẫn.



Sơ Tranh không biết Dư Tẫn ở đâu, cô chỉ có thể đi qua từng phòng nghỉ một.



Không ít phòng nghỉ đều treo bảng hiệu tạm thời đừng quấy rầy.



Sơ Tranh đi đến tận cùng bên trong nhất, đang chuẩn bị đi ra ngoài.



Cô tìm rồi.



Không tìm được, không trách cô được.



Hoàn mỹ!



Nhưng ngay lúc cô xoay người, cửa phòng nghỉ ở tận cùng bên trong nhất mở ra.



Dư Tẫn từ bên trong đi ra, áo khoác treo trên khuỷu tay, hờ hững đi tới, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Sơ Tranh.



"Tống tiểu thư, nhớ tôi vậy à?" Hắn lên tiếng: "Lúc này mới tách ra bao lâu đâu."



Sơ Tranh ném điện thoại di động qua: "Có người tìm anh."



Dư Tẫn giơ tay chuẩn xác tiếp được điện thoại, cúi đầu ấn ấn, trực tiếp gọi điện thoại qua, hắn đưa áo khoác cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh liếc hắn một cái, không nhận, đi ra ngoài.



Ta cũng không phải người hầu của mi, còn phải cầm quần áo cho mi!



Nghĩ hay lắm đấy!
Đầu ngón tay hắn khẽ câu lên một chòm tóc rủ xuống của Sơ Tranh: "Tống tiểu thư, theo như tôi được biết, cô vừa được đón về Tống gia không bao lâu, tiền ở đâu ra?"



Hơn nữa Tống gia hiện tại cũng không có nhiều tiền.



"Anh thật sự hiểu rõ tôi sao?" Sơ Tranh kéo chòm tóc kia về, mắt nhìn thẳng vào hắn: "Thứ trên tư liệu, chỉ là thứ người khác muốn cho anh xem."



Đầu ngón tay Dư Tẫn treo trên không, phía trên dường như còn lưu lại cảm giác mượt mà của lọn tóc kia.



"Vậy Tống tiểu thư nguyện ý cho tôi xem nhiều hơn những thứ mà trên tư liệu biểu hiện không?" Ánh mắt Dư Tẫn hơi sâu: "Tỉ như, đêm hôm đó..."



Sơ Tranh: "..."



Cứ không thể quên đi được à?!



Đó cũng không phải ta ra tay trước.



Nếu không phải mi túm ta trước, ta có thể đánh mi sao?



Ta đó là phòng vệ chính đáng!



"Anh muốn nhìn thì nhìn, tôi cũng không che giấu." Sơ Tranh bằng phẳng nhìn hắn.



Hai người im ắng đối mặt.



Đôi mắt Dư Tẫn rất đẹp, đường cong xinh đẹp, lông mi dài, tinh tế dày đặc, rải ra một mảnh bóng râm ở dưới mí mắt.



Đuôi mắt hắn luôn luôn hơi rũ xuống, lười biếng tản mạn, mang theo vài phần vô hại, không có bất kỳ góc cạnh và sắc bén gì.



Lúc này nhìn qua, luôn cảm thấy hắn giống như một con mèo, cao quý ưu nhã.



"Bây giờ chính thức bắt đầu đấu giá —— "



Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nhìn sang trên đài bên kia.



Dư Tẫn cũng chậm rì rì quay mặt qua, đầu ngón tay khoác lên trên môi, con ngươi hơi nheo lại.



Hắn vừa rồi thế mà lại muốn hôn cô.



Cái manh mối này cũng không quá tốt.



Vật phẩm của hội đấu giá từ thiện, sẽ không phải là thứ gì đặc biệt quý báu.



Chỉ nhìn xem ai ra tay hào phóng, ra giá cao hơn.



"Còn có giá cao hơn không?"



Lúc này trên màn ảnh đang hiển thị các thứ được đấu giá, bên cạnh có con số và tên người đấu giá, phía dưới là giá được đấu giá lúc này.



"Chúc mừng Tôn tiên sinh, cũng cảm ơn Tôn tiên sinh thiện tâm."



Trong hội trường vang lên một trận tiếng vỗ tay.



Tôn tiên sinh đứng ra, gật đầu với mọi người.



Mấy món đầu tiên ra giá cũng không tính là cao, dù sao cũng chỉ là đấu giá từ thiện, mọi người ra giá tượng trưng, trên mặt mũi không có gì trở ngại là được.