Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1024 : Xa gửi quãng đời còn lại (18)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chuyện phát sinh trên yến hội lúc ấy, cũng không khó điều tra.



Càng không nói Dư Khải còn để người phụ nữ của mình đến hạ thuốc cho Sơ Tranh.



Người phụ nữ kia thấy tiền sáng mắt, rất nhanh liền hạ thủ đến sạch sẽ.



Cầm tiền liền biến mất.



Khi Dư Khải biết Dư Tẫn đang điều tra, thì tin tức của gã và Tống Yên Nhiên đang giống như hoa tuyết, tung bay khắp mọi nơi.



Dư Khải không sợ những tin tức bên lề này.



Nhưng mà...



Dư Tẫn đang điều tra gã.



Vì Tống Sơ Tranh kia.



Dư Tẫn trở lại Dư gia, cũng không có thủ đoạn kịch liệt gì.



Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, những người trước đó phản đối hắn, hiện tại đã không thấy tung tích.



Sống hay chết cũng không ai biết.



Thủ đoạn của Dư Tẫn cũng giống như con người hắn vậy, trong bông có kim, làm cho người ta không thể nhìn thấu.



Dư Khải lái xe, đi về phương hướng sân bay.



Gã phải rời khỏi nước, đi trốn tránh.



Nhưng xe của gã còn chưa tới sân bay, thì đã bị người cản lại.



"Chú Bạch..."



Dư Khải nhìn người ngoài xe, trên mặt ráng nở nụ cười.



"Tam thiếu gia, đắc tội." Chú Bạch mang theo sự lễ độ của quý tộc: "Mang Tam thiếu gia đi."



Dư Khải nhìn người bên ngoài, muốn liều mạng một lần.



Dư Khải chậm chạp đẩy cửa xe ra, thừa dịp người bên kia còn chưa tới, bỗng nhiên dùng cửa xe, đụng vào người đứng gần nhất.



Chú Bạch đối với chuyện này tuyệt không ngoài ý muốn, bình tĩnh nhìn trò hề này.



Dư Khải rất nhanh bị mang về, chú Bạch mỉm cười: "Tam thiếu gia, chơi đủ chưa?"



Dư Khải: "..."



-



Dư Khải không biết mình bị đưa tới nơi nào, trên đầu gã bị trùm một miếng vải đen.




"Cô... cô tới làm gì?" Con mắt Dư Khải lộ ra bên ngoài, mang theo phẫn nộ và khủng hoảng.



Phẫn nộ là đối với cô.



Khủng hoảng là đối với Dư Tẫn.



Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Không uống nước à?"



"..."



Gã uống cái rắm chứ uống!



"Cô còn muốn thế nào?"



Sơ Tranh buông ly nước kia xuống: "Đáng tiếc."



Dư Khải: "??"



Lúc Sơ Tranh tiến vào, Dư Khải tưởng rằng là Dư Tẫn đưa cô sang đây xem trò cười của mình.



Nhưng rất nhanh Dư Khải liền biết mình suy nghĩ quá ngây thơ rồi.



Người này căn bản không có ý định bỏ qua cho gã.



-



Sơ Tranh đi ra khỏi bệnh viện, Hoa Xán chờ ở phía xa, thấy cô ra: "Tống tiểu thư, không xảy ra chuyện gì chứ?"



"Có thể xảy ra chuyện gì."



Hoa Xán rất muốn hỏi, vị kia còn sống không?



Nhưng nghĩ lại, Tống tiểu thư hẳn sẽ không trắng trợn như thế.



Sơ Tranh lên xe, Hoa Xán nhanh chóng nổ máy xe.



Sơ Tranh bớt chút thời gian hỏi đến Tống gia: "Tống gia mấy ngày nay thế nào?"



"Tin tức quá nhiều, gần đây Tống gia khá thu liễm, chỉ là Tống Yên Nhiên được đưa đến bệnh viện một lần, nhưng rất nhanh liền được đón về, tạm thời không có gì đặc biệt."



Những tin tức này Hoa Xán đều có thu thập, Sơ Tranh hỏi tới, đáp đến phi thường thông thuận.



"Tin tức này mấy ngày nữa sẽ yên tĩnh xuống, nhưng trong vòng tròn chắc chắn sẽ vẫn truyền đi." Hoa Xán vừa đánh tay lái, vừa nói chuyện: "Nếu Tống Yên Nhiên vẫn muốn lăn lộn trong giới hào môn, thì biện pháp duy nhất chính là gả cho Dư Khải."



"Nhưng tình huống hiện tại của Dư Khải..."



Nếu Tống Yên Nhiên và Dư Khải có quen biết từ lúc đầu, người ta muốn nói chuyện yêu đương, ngủ một giấc, vậy thì cũng không có gì.



Người trong vòng tròn, sẽ không ai để ý đến ai là lần đầu tiên, chơi vui vẻ là được rồi.



Nhưng tình huống của Tống Yên Nhiên và Dư Khải không phải như vậy.



Hoa Xán thở dài: "Thảm a."