Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1032 : Xa gửi quãng đời còn lại (26)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đến biệt thự, Dư Tẫn không đợi chú Bạch mở cửa, tự mình đẩy cửa xe ra, nhanh chân tiến vào bên trong.



Sơ Tranh cũng đi sau hắn một bước.



Chú Bạch hơi ngơ ngác: "Tống tiểu thư, tiên sinh... làm sao vậy?"



"Có lẽ cần giải quyết nhu cầu sinh lý." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng trả lời.



"..." Mắc tiểu?



Chú Bạch đại khái không có thời điểm nào, mà cảm nhận rõ ràng được như thời khắc này, rằng tiên sinh nhà ông là người bình thường.



Quá... tiêu tan ảo tưởng rồi.



-



Một tháng sau.



Đánh chết Dư Tẫn cũng không nghĩ tới, Sơ Tranh thật sự có thể nâng Dạ Sắc đến trước mặt hắn.



Lúc ấy hắn nói câu kia, quả thật chỉ vì chọc tức Dư Nguy.



Căn bản không hề nghĩ như thế.



Nhưng mà bây giờ...



Ước chừng khoảng nửa tháng trước, Dạ Sắc đột nhiên bị người báo cáo, toàn bộ Dạ Sắc bị niêm phong.



Trong quá trình đó trải qua cái gì, Dư Tẫn không chú ý lắm, cũng không liên tưởng gì nhiều, chỉ cho là Dư Nguy xui xẻo.



Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, Dư Nguy xui xẻo là do có người ở sau lưng giở trò quỷ.



Dạ Sắc hiện tại đã bị phế đi.



Mà Sơ Tranh liền đưa một Dạ Sắc như vậy đến trước mặt hắn.



Dư Tẫn: "..."



Thật sự rất muốn lẳng lặng.



"Bảo Bảo, Dạ Sắc như vậy thì lấy đến làm được gì nữa?" Dư Tẫn nhìn về phía người dựa bên bàn.



"Không phải anh muốn?"



"..." Hắn chẳng qua là thuận miệng nói một câu thôi mà! "Hiện tại Dạ Sắc đã không thể kinh doanh, lấy đến thì làm được gì?"



Dư Tẫn chống trán thở dài.



Sơ Tranh: "..."



Ta đây không phải dựa theo yêu cầu của hắn, chuẩn bị tới cho hắn rồi à?! Sao còn không vui nữa?! Khó phục vụ như thế!!



【...】 Thao tác lẳng lơ của tiểu tỷ tỷ thật là nhiều.



Ngươi không bán đúng không?



Vậy thì ngươi liền phế đi thôi!



Phá sản thật sự không phải phá như thế đâu!
Người hắn nhung nhớ đến cả trong giấc mơ, cứ như vậy không chút dấu hiệu xuất hiện ở bên kia.



Nhưng bây giờ đến một chút vui mừng Dư Tẫn cũng không có.



Dư Tẫn theo bản năng nhìn xung quanh một chút...



Thảm.



Dư Tẫn nhanh chóng phất tay, để người ta ngăn trở cảnh tượng phía sau.



Hắn đảo mắt nhìn quanh một hồi lâu, mới chần chờ đi qua.



"Bảo Bảo, em nghe anh giải thích."



"Ừ."



"..." Dư Tẫn sửng sốt một chút, vốn cho rằng sẽ là "em không nghe, em mặc kệ", ai biết Sơ Tranh lại nói một câu "ừ".



Hắn giải thích cái gì đây?



"Anh... Là bọn họ động thủ trước." Dư Tẫn vươn tay, đầu ngón tay đụng phải ngón tay Sơ Tranh, nhẹ nhàng câu lấy: "Anh không đánh trả, sẽ chết."



Sơ Tranh không có biểu tình gì, giọng điệu cũng mang hàn ý: "Thật sao."



Ngón tay Dư Tẫn dời đi, từng chút từng chút nắm chặt lòng bàn tay cô: "Bảo Bảo không tin anh sao?"



"Bị thương không?"



Dư Tẫn lại sững sờ: "Không."



Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, rút tay ra, đi sang bên kia.



Dư Tẫn nhắm mắt lại, nhanh chóng đuổi theo.



"Bảo Bảo, bên kia bẩn, chúng ta về trước đi."



"Ừ. Anh đứng ở đây." Sơ Tranh giơ tay ngăn hắn lại.



Dư Tẫn: "???"



Dư Tẫn muốn đuổi theo, ánh mắt Sơ Tranh quét tới, Dư Tẫn không khỏi cứng đờ, thân thể và suy nghĩ giống như bị đông cứng ở đây



Chờ hắn lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã đi tới bên kia.



*



Đảo mắt đã đến ngày 4, gấp đôi vé tháng đang đếm ngược.



Mọi người cũng sắp trở lại trường, cho nên trước khi trở lại trường, ném cái vé tháng đi!



【 Đừng tiếp tục hỏi ta lúc nào đổi mới, lúc nào bạo chương, mỗi ngày 5 chương, 10 ngàn chữ, các ngươi biết phải viết bao lâu mà! Ta cầu vé tháng chính là cầu đến yên tâm thoải mái, bởi vì ta cảm thấy ta đổi mới xứng đáng với các ngươi ném vé tháng! 】



***



Ta không trâu bằng Đại Đại



Nhưng 10 tháng cày được hơn 1000 chương, ta cũng cảm thấy mình xứng đáng:>



Đến, ném ngôi sao cho ta đi, dù tác dụng thực tiễn không nhiều, nhưng nó là món quà tinh thần rất ý nghĩa.



Xie xie ~