Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1034 : Xa gửi quãng đời còn lại (28)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Soạt ——



Màn cửa trong phòng bị người kéo ra.



Dư Tẫn giơ tay ngăn trở ánh sáng chói mắt.



Thân thể nghiêng ra bên ngoài, kết quả vừa lăn một cái liền rơi vào khoảng không.



Vốn cho rằng sẽ ngã xuống đất, lại không nghĩ tới lọt vào một cái ôm ấm áp.



Dư Tẫn ngước mắt, mơ hồ trông thấy gương mặt Sơ Tranh.



"Tối hôm qua anh ngủ ở chỗ này?"



Chỗ này? Chỗ nào?



Dư Tẫn nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang dựa trên bệ cửa sổ, ngoài cửa sổ là mặt trời mới mọc, ánh sáng tràn ngập bầu trời.



Tay Sơ Tranh xuyên qua dưới đầu gối hắn, ôm người lên.



Thân thể Dư Tẫn đột nhiên bay lên không, một giây sau cả người liền ngã vào giường mềm mại: "Nghĩ gì thế?"



Dư Tẫn nhìn nữ sinh đứng ở bên giường, cảm thán một tiếng sức lực của Bảo Bảo thật lớn, chậm rãi cười lên: "Nghĩ* Bảo Bảo."



(*Từ 想 (tưởng) có nghĩ là nghĩ, muốn, nhớ,...)



Sơ Tranh lấy quần áo sạch cho hắn: "Muốn em vì sao không đến."



"..."



Dư Tẫn xém chút bị sặc.



Dư Tẫn không muốn nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trầm mặc cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay.



Ngày hôm nay Dư Tẫn còn có việc, Sơ Tranh cũng không ngăn cản hắn.



Chỉ là khi hắn đi ra ngoài, cảnh cáo hắn hai câu.



-



Dư Tẫn vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ chờ mình, kết quả hắn trở về liền được cho biết Sơ Tranh đã rời đi rồi.



"Thật sự là không chút lưu tình."



Dư Tẫn lẩm bẩm một tiếng.



Hôm nay là ngày cuối cùng, cho nên Dư Tẫn cũng chuẩn bị thu thập một chút rồi trở về.



Trên đường trở về, chuyện Dư Tẫn nghĩ tới toàn là tấm ảnh chụp trông thấy từ chỗ chú Bạch.



Rốt cuộc người nói chuyện với cô là ai?



Hắn thế mà cũng không kịp hỏi!



Nếu Dư Tẫn thật sự muốn biết, thì bảo chú Bạch đi điều tra một chút là được.



Nhưng hắn cũng không biết mình đang ngang với ai.
Hắn bỗng nhiên vươn tay, ôm thật chặt người vào trong ngực.



Sơ Tranh bị ôm đến đột nhiên, còn bị Dư Tẫn gắt gao siết chặt, cô cảm thấy mình sắp không thể thở nổi.



"Dư Tẫn..."



Ta sắp hít thở không thông!!



"Đừng rời bỏ anh." Thanh âm Dư Tẫn trầm thấp, mang theo giọng mũi dày đặc: "Đừng rời bỏ anh."



Hắn giống như một đứa bé, ôm đồ vật của mình, gắt gao, chặt chẽ, không bao giờ muốn buông tay nữa.



Giống như đây là thứ duy nhất hắn có thể bắt lấy.



Sơ Tranh sững sờ.



Cánh tay đang đẩy hắn, chậm rãi buông ra, vòng quanh hắn, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng hắn.



Sơ Tranh không nghĩ tới Dư Tẫn sẽ có phản ứng lớn như vậy.



Nhưng cô thật sự sắp không thở được nữa...



"Dư Tẫn, buông em ra trước." Sơ Tranh nói: "Em thở một ngụm."



Dư Tẫn nghe vậy, bỗng nhiên buông lỏng.



Lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào.



Nhưng mà Sơ Tranh còn chưa kịp thở phào, nụ hôn của Dư Tẫn liền rơi xuống.



Nóng bỏng, vội vàng, bất an... Còn có mấy phần điên cuồng.



Sơ Tranh bị hắn đẩy lên lan can cầu thang, hắn đỡ lấy cô hôn đến quên mình, tinh quang đầy trời lưu chuyển, bao phủ trên thân hai người.



-



Dư Tẫn và Sơ Tranh ngồi song song trên bậc thang, cánh môi hắn đỏ bừng, quần áo trên người cũng lộ xà lộn xộn, nhưng vẫn mặc ngay ngắn trên người.



Lúc này trước mặt hắn đặt một cái bánh gato, phía trên cắm ngọn nến, Sơ Tranh đang châm nến.



Ánh lửa sáng lên trong đáy mắt Dư Tẫn, ánh lửa lấp lóe nhảy vọt: "Bảo Bảo, em tự mình làm sao?"



"Không phải, Tiểu Hà làm." Sơ Tranh đánh vỡ ảo tưởng không đáng tin của Dư Tẫn.



Tiểu Hà chính là người giúp việc trong biệt thự.



Dư Tẫn: "..."



"Cầu nguyện."



Dư Tẫn chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại: "Anh muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Bảo Bảo."



Sơ Tranh sửng sốt một chút, một lát sau thản nhiên nói: "Nguyện vọng nói ra sẽ mất linh."



"Ừm..." Dư Tẫn nghiêng đầu xuống: "Vậy anh lại ước thêm một lần."



"..."



Làm gì có chuyện ước lần thứ hai!!