Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1054 : Tinh tế chỉ nam (4)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh và ba người khác đều bị hét đến có chút đần độn.



Bọn họ đồng thời nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.



Chỉ thấy chỗ góc cua, một ông lão đã có tuổi đứng đấy, đang trợn mắt nhìn, mặc dù cũng mặc quần áo bẩn thỉu, nhưng thân khí thế kia có chút dọa người.



"Lại là mấy thằng ranh con chúng mày! Bắt nạt con gái người ta làm gì!"



Ông lão rống rất hung, âm thanh này trong con ngõ nhỏ hẹp hình thành nên tiếng vọng.



Ba nam sinh nhìn thấy ông lão, biểu cảm liền có chút biến hóa, giống như e ngại, lại giống như căm hận.



Bọn họ cân nhắc một chút, cuối cùng không lựa chọn đối đầu chính diện với ông lão, không cam lòng trừng Sơ Tranh một chút: "Xem như vận khí cô tốt, đi!"



Ba nam sinh rất nhanh liền chạy mất tăm.



Sơ Tranh: "..."



Không phải!



Các ngươi trở về đi!



Ta có thể đánh!



Ta thật sự có thể đánh!



"Khụ khụ khụ..."



Ba nam sinh vừa chạy, ông lão bên kia liền che ngực ho khan, làm gì còn dáng vẻ nghiêm khắc như vừa rồi nữa.



"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Ông lão ho đến rất nghiêm trọng, chống lên bức tường bên cạnh: "Cô gái, nơi này rất loạn, đừng đi loạn theo người xa lạ, tận lực chờ ở chỗ nhiều người, mau trở về đi thôi."



Ông lão phất phất tay với Sơ Tranh.



Ông chậm chạp xoay người, còn chưa đi được hai bước, cả người đều ngã xuống.



Sơ Tranh: "..." Má ơi! Không phải ăn vạ đấy chứ?



-



"Người này là gì của cô? Cô đánh?" Trong phòng khám cũ nát, bác sĩ vừa kiểm tra cho ông lão, vừa hỏi Sơ Tranh.



"Không phải, tôi không có, đừng nói lung tung!"



Ta là người tốt nhặt ông ta!



Bác sĩ ngược lại không tiếp tục hỏi, chỉ nói: "Vết thương trên người ông ta rất nghiêm trọng, dựa vào kỹ thuật chữa bệnh chỗ chúng tôi, không có cách nào chữa trị, muốn trị cho ông ta, các người phải đến tinh cầu cao hơn tìm khoang chữa bệnh. Tôi chỉ có thể xử lý đơn giản cho ông ta trước."
-



Tiểu Cửu không nghĩ tới Sơ Tranh cũng sẽ mua cho mình một vị trí, cô ấy có chút thụ sủng nhược kinh.



"Tôi cần một chân chạy việc."



Sơ Tranh nói với cô ấy như thế.



Giọng điệu xa cách lãnh đạm, không chứa bất kỳ tâm tình gì.



Tiểu Cửu cảm động hết sức, nhưng mà...



Cô ấy không muốn đi chủ tinh aaa!



Cho dù đi, thì làm sao sống được ở nơi đó? Cô ấy lại không có thân phận chip...



Tiểu Cửu ngồi xổm trên mặt đất, có chút bất lực hỏi Sơ Tranh: "Thật ra cô là người của đại gia tộc nào đó lưu lạc ra phải không?"



"Vì sao lại nói thế."



"Cô có tiền như vậy, khí chất cũng không giống những người này." Tiểu Cửu nói: "Chắc chắn cô không phải người bình thường."



Khi cô mua vị trí, con mắt cũng không chớp lấy một cái.



"Không phải." Có tiền không phải ta, là Vương bát đản.



Chủ tinh xa xôi, lần này trên phi thuyền có khoang thuyền hình bao con nhộng, Sơ Tranh không muốn nghe Tiểu Cửu nói dông dài, trực tiếp trở về khoang thuyền bao con nhộng của mình.



Tiểu Cửu: "..."



Khoang thuyền bao con nhộng cũng không lớn, vừa vặn đủ một người nằm xuống.



Giữa đường phi thuyền ngừng lại nhiều lần, thời gian có dài có ngắn, không ngừng có người lên xuống.



Lúc này Sơ Tranh đứng ở phòng ăn của phi thuyền, trước mặt bày đủ loại thuốc dinh dưỡng.



Cái gì mà vị cá phi, vị mèo cỏ, vị chó không để ý tới??



Đây đều là thứ lộn xộn gì không vậy!



"Các người không có chút đồ ăn bình thường được à?"



Người bán thuốc dinh dưỡng ngẩng đầu liếc cô một cái, không mặn không nhạt nói: "Không có, chỉ có những thứ này, có ăn không."



"Cô chủ à cô đừng chọn, có những thứ này cũng không tệ, nơi chúng ta ngồi chính là thuyền đen, không phải phi thuyền xa hoa." Tiểu Cửu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.



Sơ Tranh: "..."



Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua một loạt thuốc dinh dưỡng loạn thất bát tao, cuối cùng chọn lấy một cái miễn cưỡng có thể chấp nhận.