Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1056 : Tinh tế chỉ nam (6)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sao cô chủ có thể ngây thơ như thế chứ.



Cô chủ chắc chắn là từ đại gia tộc nào đó ra.



Bằng không thì sao lại đơn thuần như vậy chứ!



Thật đáng sợ.



"Một lá thư mà thôi, chúng ta có tổn thất gì đâu?" Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm.



Tiểu Cửu ngẫm lại hình như cũng đúng.



"Chỉ là nếu cô thật sự cầm cái này đi, đến lúc đó không phải thật, vậy mất mặt đến cỡ nào chứ?"



Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Có đạo lý."



"Đúng thế. Cô chủ tôi nói cô nghe, người này..."



Sơ Tranh vỗ bả vai cô ấy, đem chức trách to lớn này giao cho Tiểu Cửu: "Đến lúc đó cô đi trước."



Tiểu Cửu nghẹn họng nhìn trân trối.



"Khoan đã, cô chủ sao cô có thể như thế..."



-



Trần Quân Đình xuống thuyền ở trạm đỗ tiếp theo.



Cách chủ tinh càng gần, thời gian đỗ càng ngắn, có lẽ là sợ bị người phát hiện.



Đám người trên phi thuyền lúc đầu, đã sớm xuống hết, còn lại đều là những người lên từ tinh cầu cao tinh phía sau.



Người ngoài hành tinh loạn thất bát tao, nhìn như quần ma loạn vũ.



Sơ Tranh ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, trên phi thuyền không cần phá sản, tháng ngày trôi qua coi như thoải mái.



"Cô chủ, cô chủ, sắp tới chủ tinh rồi."



Tiểu Cửu hưng phấn lại thấp thỏm chạy tới.



Vừa rồi cô ấy nghe thấy người trên phi thuyền nói, phía trước liền tiến vào phạm vi chủ tinh, chẳng mấy chốc sẽ hạ xuống.



"Ừ." Sơ Tranh hờ hững đáp, cũng không có nhiều phản ứng lắm.



Tích ——



Khi Tiểu Cửu ước mơ chủ tinh, trong phi thuyền đột nhiên vang lên một âm thanh bén nhọn.
"Tôi có thư đề cử, là đến khảo hạch." Tiểu Cửu hoàn hồn, vội vàng nói.



"Thư đề cử?" Bảo vệ lần này ngược lại là thận trọng lên: "Vị giáo sư nào?"



"Trần Quân Đình." Tiểu Cửu thành thật trả lời.



"Phốc..."



Bảo vệ trực tiếp cười ra tiếng.



Tiểu Cửu không biết hắn cười cái gì, nhưng cô ấy cảm thấy Trần Quân Đình kia chắc chắn là lừa đảo.



Cô ấy đã nói với cô chủ rồi mà!



Sao lại có chuyện tốt như thế được!



Thái độ thận trọng vừa rồi của bảo vệ, lúc này đã biến thành không kiên nhẫn: "Cô gái, cô còn nhỏ tuổi không lo học tốt, lừa người cũng không biết bịa cái có lý một chút."



"..."



"Cô biết Trần Quân Đình là tên ai không? Đó là tên của hiệu trưởng học viện Đế Quốc, hiệu trưởng viết thư đề cử cho cô? Cô đùa tôi à? Bao nhiêu người của các đại gia tộc cũng không cầu được, đi nhanh đi, đừng có ở đây gây chuyện."



Học viện Đế Quốc trải rộng thiên tài.



Những đại gia tộc trong đế quốc, càng nhiều.



Trần Quân Đình cũng sẽ không viết thư đề cử cho những người kia, cô gái trước mặt này mặc dù ăn mặc không tệ, nhưng cử chỉ đều khá rụt rè, sao có thể được hiệu trưởng đề cử chứ.



Không trách bảo vệ không tin.



Cái này cũng khôi hài giống như một con kiến nói, ta có thể nâng được cả một con voi lên vậy.



Tiểu Cửu: "..."



Sớm biết là như thế mà!



Trần Quân Đình... Lại là hiệu trưởng của học viện Đế Quốc.



Ông lão kia cũng thật có can đảm mà bịa chuyện!



Bảo vệ nhìn Tiểu Cửu rời đi, vừa mới quay người, mới phát hiện đằng sau có người đứng.



Bảo vệ giật mình: "Giáo sư Ngụy, ngài đứng chỗ này từ lúc nào vậy?"



Người đàn ông phía sau vóc người anh tuấn soái khí.



Lúc này đang dõi theo phương hướng Tiểu Cửu rời đi: "Người vừa rồi là ai thế?"



Bảo vệ: "Ôi, một cô gái không biết từ đâu tới, nói là có thư đề cử của hiệu trưởng, đến đây khảo hạch, ngài nói đây không phải nói đùa hay sao, hiệu trưởng làm sao có thể viết thư đề cử cho người ta."