Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1078 : Tinh tế chỉ nam (28)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Không biết Ân nhị thiếu trông thấy cái gì, đột nhiên văng tục, người cũng chạy qua theo.



Sơ Tranh nhìn về hướng hắn chạy, Ân nhị thiếu dừng lại trước một đài cơ giáp ở trong góc, kéo người mặc quần áo lao động ở trước cơ giáp, cảm xúc kích động ồn ào.



Sơ Tranh nhìn về phía đài cơ giáp kia.



Đó là một đài cơ giáp toàn thân đen nhánh, lúc này không khởi động, an tĩnh đứng ở đó, giống như một con thú dữ lặng im.



Màn hình trước cơ giáp, đang phát hình ảnh của cơ giáp.



Đó là trong chiến hạm tuần hành trên vũ trụ, cơ giáp màu đen giống như đạp phá vũ trụ mà đến, nó đã từng là một thanh kiếm đứng sừng sững trên chiến trường.



Một thanh kiếm sắc bén khiến kẻ địch e ngại.



-



Ánh mắt Sơ Tranh quét đến Cảnh Lan đứng sau đám người.



Hắn ngồi ở trên bậc thang bên cạnh, ngửa đầu nhìn đài cơ giáp kia, thần sắc không nói nên lời là thê lương hay là khổ sở.



Một người một máy, trầm mặc đối lập, riêng mình tịch liêu.



Ân nhị thiếu huyên náo ra động tĩnh lớn, hấp dẫn không ít ánh mắt người tới.



"Đây không phải là Trụ Tuyệt sao?"



"Bộ cơ giáp Cảnh Lan từng điều khiển kia à?"



"Hình như là thế đấy."



Bởi vì đài cơ giáp này đặt trong góc, khuất sau đám cơ giáp xinh đẹp dễ nhìn thấy kia, ngược lại có chút không làm người khác chú ý.



Nhưng bây giờ mọi người chú ý đến, lập tức có người nhận ra.



"Sao lại bị để ở chỗ này rồi? Đây là muốn công khai bán?"



"Cảnh gia làm vậy cũng quá không tử tế rồi..."



"Sao Cảnh gia không để lại cho mình dùng?"



"Để cho mình dùng? Dám dùng sao? Cảnh Lan đã bị trục xuất khỏi gia môn Cảnh gia, hắn cũng không có tinh thần lực, nếu như Cảnh gia còn giữ nó, đây không phải là để người ta trông thấy nó một lần, liền nhớ đến chuyện của Cảnh Lan, bị ngón tay người ta đâm vào cột sống sao?"



"Cũng đúng..."



Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện.




Từ rất xa trông thấy có một cô gái đứng trên bậc thang, đang mặt không cảm xúc nhìn về phía bên này.



Mặc dù Văn lão phu nhân chỉ nhìn thấy tấm ảnh chụp kia một lần, nhưng bà nhìn một chút liền nhận ra.



Đây chính là cô bé mà Văn Thanh nói.



Đáy lòng Văn lão phu nhân trở nên kích động, quên hết lời Văn Thanh căn dặn, trực tiếp đi tới: "Cháu là Sơ Tranh phải không?"



Sơ Tranh không nghĩ tới Văn lão phu nhân lại đột nhiên đi tới, ba giây sau mới "ừ" một tiếng.



"Giống... Thật giống..."



Trong mắt Văn lão phu nhân phảng phất như có ánh sáng, làm cách nào cũng không ép được kích động trong lòng, ngón tay cũng đang run rẩy.



So với trong tấm ảnh càng giống hơn.



Khó trách Văn Thanh lại nói như vậy.



"Giống gì?"



"Giống cha cháu." Văn lão phu nhân thốt ra, nói xong có chút hối hận, sợ hù dọa cô: "Bà không phải, cái kia... Văn Thanh có đi tìm cháu không? Có nói với gì cháu không? Bà... bà là..."



Văn lão phu nhân nói năng có chút lộn xộn, nói đến không phân biệt rõ được.



Văn Thanh đi tìm cô mấy lần, nhưng cô đều không gặp.



Đầu tiên là ra cổng trường rất phiền phức.



Thứ hai là Văn Thanh nói một đống lời nhảm nhí.



Nhưng mà xem ra, Văn lão phu nhân cũng biết...



Vậy sao Tạ Uyển Uyển còn đi cùng bọn họ?



"Thổ hào, làm xong rồi." Ân nhị thiếu bưng đồ vật tới: "Chỉ chờ ba ngày sau đấu giá, bà nội Văn?"



Ân nhị thiếu có chút đần độn nhìn bà lão trước mặt, lại nhìn thổ hào.



Hai người này... Tám cây gậy tre cũng đánh không tới, sao lại đứng chung nói chuyện với nhau.



Khi Ân nhị thiếu tới, Văn lão phu nhân đã bình tĩnh hơn nhiều: "Ân nhị à, sao cháu lại ở chỗ này?"



"..."



Ân nhị thiếu đối với cái tên Ân nhị này rất mâu thuẫn.



Đã từng biểu thị bất mãn mãnh liệt, nhưng những người này chỉ nhớ kỹ hắn là lão Nhị Ân gia, trái một cái Ân nhị, phải một cái Ân nhị...