Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 107 : Ác Linh lui tán (5)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thành phố Đông Phúc.



Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ đi về đến nhà.



Cha mẹ nguyên chủ mất sớm, cô ấy đi theo một người cô họ lớn lên, gia đình cô họ đối với cô không tốt lắm, nhưng cũng không gọi là kém, vì dù sao cũng chưa hề bạc đãi cô.



Thời điểm nguyên chủ trưởng thành, cô họ giao lại căn nhà của cha mẹ cô cho cô, còn cả gia đình họ thì xuất ngoại, sau này không có liên lạc với nhau nữa.



Nguyên chủ bị Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt ngụy tạo thành mất tích, cũng không có ai tìm cô.



Căn nhà một năm không có người ở, bụi đã phủ cả một lớp dày.



Trong tấm ảnh treo trên tường, nguyên chủ dựa vào Mộ Dung Dật cười rất vui vẻ.



Khi Sơ Tranh tìm tới chỗ Mộ Dung Dật, thì hắn đang cùng Đường Y Nguyệt ăn tối, nam tuấn, nữ tịnh, thập phần đẹp mắt.



Trên ngón tay hai người họ đều đeo nhẫn cưới.



Chiếc nhẫn kia, là chiếc nhẫn mà nguyên chủ và Mộ Dung Dật cùng đi chọn.



Tâm của hai người kia cũng thật lớn.



Sơ Tranh chống cằm, nhìn hai người này suy nghĩ xem nên làm rơi bọn họ như thế nào...



【 Tiểu tỷ tỷ. 】



Sơ Tranh đổi giọng, nghịch tập thành công.



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một giờ, tiêu hết mười triệu nhân dân tệ. 】



Sơ Tranh: "..." Cho hỏi một con quỷ như ta, thì làm sao mà tiêu hết được mười triệu nhân dân tệ được?!



【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể!! 】 Vương Giả cổ vũ.



Sơ Tranh: "..."



Ta có thể nhập vào người khác không?



【 Tiểu tỷ tỷ, nếu như cô không sợ bị quản lý của Địa phủ bắt được, thì ta không ngại đâu. 】 Vương Giả nói 【 Tiểu tỷ tỷ đừng sợ nha, dù sao chúng ta còn có thể kéo ngược lại mà. 】



Ông nội mi mới muốn kéo ngược lại!



Cô không muốn kéo ngược lại đâu!



...



Sơ Tranh bay tới căn phòng phía sau nhà hàng, cô nhìn nhìn ông chủ đang nằm ngáy o o, Sơ Tranh lấy ra một cái điện thoại mua ở chợ quỷ, gửi tin nhắn cho ông chủ.



Ông chủ nghe thấy âm thanh nhắc nhở có tin nhắn cũng không tỉnh lại, nhưng hắn lại cảm giác được căn phòng đang trở nên lạnh hơn.
Nếu không phải Vương bát đản làm ra, vậy chắc chắn là có quan hệ với hắn.



"Cô không phải ảo giác sao? Ta nghĩ một chút là cô liền xuất hiện nha." Thiếu niên miễn cưỡng cười: "Tiểu mỹ nhân, ta muốn uống nước."



Hai tay của hắn bị trói, lúc này lại đang bị treo giữa không trung, bộ dáng yếu ớt, có một loại ý vị khác người.



Vương Giả không ngừng nhắc nhở cô, đây là thẻ người tốt đó, phải đối đãi cho thật tốt vào.



Sơ Tranh bay xuống dưới, không đầy một lát đã trở về.



Nước lạnh buốt thấm nhuận yết hầu khô cạn, thiếu niên vội vàng uống mấy ngụm lớn.



"Nước này sao lại có vị khác khác thế?" Thiếu niên uống xong mấy ngụm, thì thào hỏi: "Cô lấy nước ở chỗ nào vậy?"



"Trong cái bồn bên kia." Cô tìm một vòng, mới tìm được một chỗ có nước đó.



Bồn...



"Bồn gì?" Thiếu niên có chút hoảng sợ.



"Cái bồn gỗ khắc hoa bên cạnh cửa kia kìa." Sơ Tranh bình tĩnh trả lời.



"Ọe..."



Thiếu niên bỗng nhiên nôn khan một trận, nhưng không nôn ra được gì cả, trong miệng có một cỗ mùi vị khác thường.



Sắc mặt thiếu niên trắng bệch thấy là thảm: "Tiểu mỹ nhân, cô cố ý à! Cho dù là ảo giác, cô cũng không cần chơi ta như thế chứ!!"



"Có vấn đề gì?"



"... Cô cho ta uống nước rửa chân, còn dám hỏi có vấn đề gì!!"



"Ồ." Sơ Tranh mặt bình tĩnh: "Đó cũng là nước."



Một cái bồn rửa chân mà chế tác đẹp như thế, trách cô được sao.



Thiếu niên ai oán nhìn Sơ Tranh một cái, tiếp tục nôn khan.



"Tiểu mỹ nhân, cô nói chuyện với ta một chút đi." Thiếu niên thực sự không nôn ra được gì, nên đành phải từ bỏ.



"Ngươi không muốn xuống?" Lúc này chẳng lẽ không phải hắn nên xin cô mang hắn xuống à?



"Xuống dưới?" Thiếu niên cúi đầu nhìn mặt đất, có chút mờ mịt: "Cô không phải ảo giác sao?"



Sơ Tranh: "..."



Ngươi mới là ảo giác.



Sơ Tranh giơ tay, dây thừng cột thiếu niên đột nhiên lỏng ra, thiếu niên trực tiếp rơi thẳng xuống đất.



"A —— "