Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1103 : Trường kiếm thiên nhai (7)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lương Huyên bị lặp đi lặp lại giày vò, nhưng mỗi lần vào lúc y sắp không chịu được nữa, Sơ Tranh sẽ kéo y dậy, để y trở lại bình thường rồi lại nhấn xuống.



Sơ Tranh ném Lương Huyên vào trong nước, từ trên cao nhìn xuống người đang vùng vẫy trong nước: "Lương Huyên, giáo huấn ngày hôm nay là bởi vì ngươi suýt chút nữa làm hắn bị thương."



-



Sơ Tranh dưới tầm mắt kinh dị của đám người vây xem, trở lại trên đường phố, đỡ Minh Tiện rời đi.



Đi ra một khoảng cách, phía sau mới dần dần có âm thanh.



Giống như hình ảnh bị đè xuống nút tạm dừng, một lần nữa phát ra.



Sơ Tranh đưa Minh Tiện đến một góc không người: "Sao rồi?"



"Ngươi đi theo ta?" Giọng nói Minh Tiện khàn khàn.



"Không có." Sơ Tranh phủ nhận đến hết sức nhanh chóng.



"Vậy vì sao ngươi ở đây?"



"Tới cứu ngươi."



"Ngươi không đi theo ta, sao lại tới cứu ta?"



Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Trùng hợp."



Minh Tiện: "..."



Minh Tiện đương nhiên không tin loại trùng hợp này.



Cô chắc chắn là một đường đi theo mình.



"Khi đó tại sao ngươi hạ độc ta, bây giờ lại tại sao muốn cứu ta?"



Hạ độc hắn, không phải chính là muốn hắn chết sao?



Vậy bây giờ lại làm gì đây...



Sơ Tranh: "..."



Chuyện này ta thật sự không có cách nào giải thích.



"Trở về không?" Sơ Tranh dứt khoát nói sang chuyện khác.



Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.



Tiếng ồn ào nơi xa, ẩn ẩn còn có thể truyền đến, không quá rõ ràng, giống như cách ngàn vạn tầng núi.



Hồi lâu sau, đầu ngón tay Minh Tiện khẽ động, cánh môi trắng bệch hé mở: "Ta đói."



"Vậy trở về đi." Sơ Tranh nghe hiểu ý, nói.
Cô vừa ngoi đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt.



Minh Tiện chắp tay đứng ở trên bờ, y phục trắng như tuyết, ở trong màn đêm phá lệ dễ thấy. Nếu như không phải thấy rõ bộ dáng của hắn, thì Sơ Tranh đại khái sẽ cho là mình gặp phải quỷ.



"Sao ngươi lại tới đây?"



Sơ Tranh cầm kiếm đi lên.



"Ngươi... Đến tìm kiếm cho ta?"



Sơ Tranh đưa kiếm tới, giọng điệu bình tĩnh: "Ta thấy ngươi rất quan tâm thanh kiếm này."



Minh Tiện: "..."



Minh Tiện đúng là rất quan tâm thanh kiếm này, đây là thanh kiếm đầu tiên hắn có được, cũng là thanh kiếm duy nhất, cũng không phải danh kiếm gì.



Nhưng mà... Ngày hôm nay khi đánh nhau, hắn buông lỏng tay.



Hắn mệt mỏi, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, giữ lại cũng vô dụng...



Nhưng mà sau khi trở về, trong tay trống rỗng, làm hắn rất bất an.



Minh Tiện giơ tay, nắm chặt chuôi kiếm, lấy nó từ trong tay Sơ Tranh ra: "Cảm ơn."



Một tiếng cảm ơn này không bao hàm những thứ khác, chỉ là bởi vì Sơ Tranh tìm kiếm của hắn về mà thôi.



Gió đêm phất qua dương liễu trên bờ suối, cành liễu khẽ động, mang theo thanh âm thanh thúy kỳ ảo của cô nương: "Nên làm."



Sơ Tranh và Minh Tiện một trước một sau trở lại tòa nhà.



Có thể là bởi vì Minh Tiện bị thương, có chút không tập trung, cúi đầu đi vào bên trong.



Sơ Tranh đột nhiên giơ tay giữ chặt hắn.



Số lần Sơ Tranh kéo hắn quá nhiều, ngay từ đầu Minh Tiện phản kháng mãnh liệt, đến sau đó là cau mày kháng nghị, cuối cùng mặc cho cô kéo.



"Sao..."



Sơ Tranh dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở trên môi hắn.



Biểu cảm của Minh Tiện trong nháy mắt có chút cổ quái, ngón tay đặt ở trên môi hắn kia, mang theo một chút ý lạnh, như cơn gió trong đêm tối này.



Bầu trời phía trên, trăng sáng treo cao, đầy sao như dệt, rơi vào đáy mắt trong suốt của nữ tử, vỡ tan thành vô số chấm nhỏ.



Hô hấp của Minh Tiện rối loạn tiết tấu, hắn cấp tốc ngửa đầu ra sau.



Dường như Sơ Tranh không chú ý tới động tác của hắn, kéo hắn đi sang bên cạnh.



Minh Tiện tỉnh táo lại, tập trung nghe một lúc, hắn không thể sử dụng năng lực, nhưng bị người đuổi giết nhiều năm như vậy, cảm giác rèn luyện ra được vẫn có.



Có người mai phục.



Nghĩ tới hôm nay hắn bị người đuổi giết trên chợ, có người mai phục cũng là bình thường...