Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1106 : Trường kiếm thiên nhai (10)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bảo bọn họ nghe lệnh một nữ nhân, những người này tất nhiên không chịu.



Giáo chúng Phạm Tiên giáo còn có thể sống sót, đại đa số là những người gia nhập sau khi Minh Tiện làm giáo chủ, không nói tội ác chồng chất, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người nhân từ nương tay gì.



Bây giờ bảo những ác nhân như bọn họ, đi nghe một nữ nhân, nói đùa cái gì thế.



Tuyệt đối không thể!



Ầm!



Sơ Tranh đứng ở trên lầu, lan can thiếu một miếng, cô giẫm lên biên giới nhìn xuống dưới: "Thu dọn nơi này sạch sẽ, xây lại lan can. Giáo chủ của các ngươi đi đường không nhìn, đến chỗ nào cũng muốn dựa, nếu ngã xuống xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải bồi thường."



Người phía dưới một mảnh kêu rên, nhìn người phía trên, giống như nhìn một yêu nữ.



Vì sao một đoạn thời gian không gặp, mà thị nữ này đột nhiên trở nên lợi hại như thế!



-



"Sơ Tranh cô nương, hắc hắc, tìm được đầu bếp rồi."



Ác nhân Giáp đẩy một nam tử lên trước mặt Sơ Tranh: "Nghe nói là đầu bếp lợi hại nhất trong thành Liễu Châu, tổ tiên còn là ngự trù trong cung đình."



Nam tử run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.



Hai canh giờ sau, Sơ Tranh nhìn đồ ăn bị trả hàng, và nam tử có tổ tiên là ngự trù cung đình trong truyền thuyết.



"Đây chính là ngự trù cung đình?" Đây mẹ nó còn không bằng đầu bếp trước kia của cô! Sớm biết thế đã mang cả đầu bếp kia tới!!



Nam tử phịch một tiếng quỳ xuống, "oa" một tiếng khóc thành tiếng: "Đó là ta khoác lác ra, tổ tông nhà ta chính là... Chính là chân chạy vặt trong Ngự Thiện Phòng..."



Ác nhân Giáp: "..."



"Ta có một vấn đề." Sơ Tranh đại lão "giơ tay" đặt câu hỏi: "Tổ tiên ngươi ở trong cung, làm sao ngươi ra đời được?"



Nam giới trong cung đình, thì chắc cũng là thái giám mà!



Sao có thể có đời sau?



Nam tử: "..."



Sự tò mò đến từ linh hồn đại lão, hỏi nam tử.



Cha hắn khoác lác như thế, hắn cũng khoác lác theo như vậy, căn bản chưa từng nghĩ đến những chuyện này.



Sơ Tranh bảo ác nhân Giáp đưa nam tử đang ngẩn người đi, lại đi tìm một người khác tới.




Vừa nhảy xuống liền nhìn thấy có người đổ xuống hành lang, máu còn nóng, một đôi mắt trừng lớn, giống như trông thấy chuyện gì đó kinh khủng lắm.



Đáy lòng Sơ Tranh nhảy một cái.



Khi cô rời đi rõ ràng đã nhìn thấy Minh Tiện nằm ngủ, người này ai giết?



Với thân thể kia của Minh Tiện, cũng không thể chạy nhanh hơn cô được?!



Vù...



Đình viện có bóng trắng thoảng qua.



Thân thể Sơ Tranh nhảy lên, trực tiếp đuổi theo, đi ngang qua nơi này, thỉnh thoảng có thể trông thấy một cỗ thi thể, cả tòa nhà đều tràn ngập mùi máu tanh.



-



Tốc độ của bóng trắng rất nhanh, giống như u linh, sau khi rời khỏi Dương phủ, gã rất nhanh phát hiện có người đang đuổi theo, cố ý chạy đến nơi phức tạp.



Nhưng chạy nửa ngày mới phát hiện không thể vứt bỏ người phía sau.



Ánh trăng thanh lãnh dát lên một lớp hào quang mông lung cho toàn bộ thế giới, hai cái bóng, giống như quỷ mị bay vọt trên nóc nhà.



Hưu ——



Người phía sau giống như bị thứ gì ngăn trở, hơi dừng lại, bóng trắng kia nhảy vọt mấy cái, biến mất phía trên nóc nhà.



Sau khi trở mình xuống khỏi nóc nhà, bóng trắng cấp tốc chạy về phía trước một khoảng cách, núp vào trong một gian phòng.



Gã dựa vào trong bóng đêm, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài một chút.



Chắc không đuổi kịp nhỉ?



Bóng trắng chờ một lúc, bên ngoài không có động tĩnh, gã triệt để thở phào, dự định rời đi.



Gã vừa mới đi tới bên cửa sổ, đột nhiên thoáng nhìn thấy có một sợi ngân mang xuyên qua cửa sổ.



Ánh sáng kia rất kỳ quái, giống như rắn phát ra ánh sáng...



Bóng trắng theo bản năng dâng lên cảnh giác, nhưng đáng tiếc đã muộn, ngân mang trong nháy mắt linh hoạt như vật sống, bắn về phía gã, nhưng một giây sau bóng trắng liền không nhìn thấy ngân mang nữa.



Bóng trắng giơ tay chặn lại, có thứ gì đó băng lãnh đụng vào lòng bàn tay.



Đây là thứ gì?



Bóng trắng không cảm giác được tính công kích, theo bản năng muốn vứt bỏ đồ trên tay, nhưng vật kia làm cách nào cũng không hất đi được, gã dùng một tay khác kéo, một giây sau một tay khác cũng bị quấn lên.



Cảm giác trói buộc trên thân thể rõ ràng lên.