Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1111 : Trường kiếm thiên nhai (15)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sau khi Minh Tiện mất tích, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, chỗ nào cũng không có tin tức.



Có thể là đám nhân sĩ võ lâm bên ngoài biết được từ trong miệng Lương Huyên, những người còn lại có thể đều đã chết, tên ma đầu Minh Tiện này, cũng không ở Phạm Tiên giáo, nên không tiếp tục vọng động nữa.



Mọi người cứ như vậy giằng co với nhau.



Ngày nào Sơ Tranh cũng có thể trông thấy đám người kia đi dạo bên đường, giám thị động tĩnh của bọn họ bên này.



Buổi sáng hôm nay, Sơ Tranh phát hiện đám người bình thường luôn đi dạo kia không thấy đâu.



Cô gọi ác nhân Giáp tới hỏi: "Người bên ngoài đâu?"



Ác nhân Giáp nói: "Không biết, buổi sáng hôm nay đột nhiên rút lui, ta đã phái người đi nghe ngóng."



Người ác nhân Giáp phái đi buổi trưa mới trở về.



"Giáo chủ... Bọn họ có hành tung của giáo chủ, ở núi Minh Tịnh."



Mục tiêu chủ yếu của đám người này là ma đầu Minh Tiện, hiện tại có hành tung của Minh Tiện, bọn họ tất nhiên là ngay lập tức đuổi theo Minh Tiện.



Trên núi Minh Tịnh là một ngôi chùa, bên trong đều là hòa thượng.



Nhưng lúc này, trong chùa miếu tràn ngập mùi máu tanh, toàn bộ hòa thượng trong chùa đều bị diệt khẩu.



Sơ Tranh mang theo ác nhân Giáp Ất, đi từ sau núi lên, ở rất xa nhìn thoáng qua.



Hòa thượng mặc tăng bào, bị những người kia khiêng ra, xếp thành một hàng, còn có người mắng Minh Tiện không có nhân tính, ngay cả đứa bé choai choai cũng không buông tha.



Sơ Tranh không có biểu tình gì, nhìn một lúc rồi theo đường cũ trở về.



Cô không cảm thấy đây là Minh Tiện làm.



Bằng cái thân thể kia của Minh Tiện, muốn diệt khẩu nhiều người như vậy, thì chính hắn phải treo trước.



Nhưng người bên ngoài không biết, Lương Huyên hạ độc Minh Tiện, dường như y cũng không nói với ai, những người kia chỉ biết Minh Tiện bị thương.



Khi bọn họ đi đến giữa sườn núi, ác nhân Giáp đột nhiên dừng lại: "Sơ Tranh cô nương, ngươi nghe..."



Sơ Tranh nhìn sang bên cạnh, trên cỏ hoang mơ hồ có vết máu khô.



Mà ở bên kia truyền đến âm thanh rất nhỏ.



"Đi xem một chút."



Ác nhân Giáp Ất lập tức tiến lên, chỉ qua một lát liền kéo theo một tên hòa thượng ra.




"Ôi, ngươi chậm một chút nha! Ma đầu kia đâu? Sao không nhìn thấy, không đi cùng ngươi à... Ta nghe nói hắn diệt đám hòa thượng trên núi Minh Tịnh kia?"



Đánh rắm!



Thẻ người tốt của ta mới không có!



Hàn Thê Thê nhắm mắt theo đuôi Sơ Tranh, vừa ăn hồ lô, vừa nói chuyện với Sơ Tranh.



Chủ yếu là nàng nói, Sơ Tranh phụ trách vào tai trái ra tai phải.



"Đám hòa thượng kia không phải thứ tốt lành gì, quả thực chính là làm bẩn Phật môn, còn tự xưng cái gì mà nhân sĩ chính phái, ta thấy chết cũng là báo ứng."



Cuối cùng Sơ Tranh cũng có chút hứng thú: "Sao lại nói thế?"



Hàn Thê Thê thấy Sơ Tranh có phản ứng, lập tức ngồi xuống bên cạnh cô: "Ngôi chùa trên núi Minh Tịnh này trước kia là hoang phế, đại khái là hơn mười năm trước đi, có người đứng ra quản lý ngôi chùa này, dần dần trong chùa nhiều người hơn, cũng có người vào đó bái Phật, lúc này mới có quy mô như ngày hôm nay."



Hàn Thê Thê đập bàn: "Đây không phải trọng điểm!"



Sơ Tranh: "..."



Không phải trọng điểm ngươi nói cái rắm à!



"Trọng điểm là, đám người này bên ngoài thì tu đạo, nhận lấy các hương thân cung phụng, trên thực tế bọn họ ăn thịt uống rượu, ngũ giới của Phật môn phạm hết toàn bộ."



Ngũ giới của Phật môn: Không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu.



Đệ tử Phật môn đều phải tuân thủ, phạm phải đều sẽ bị trục xuất.



Đầu ngón tay Sơ Tranh xoay xoay chén trà: "Sao ngươi biết nhiều như thế?"



Hàn Thê Thê khẽ cười một tiếng: "Đoạn thời gian trước gặp phải một người, tâm tình tốt cứu được người, nghe được từ trong miệng nàng."



Nàng chỉ ra phía sau, chính là thị nữ đằng sau nàng.



Cô nương này là thôn dân ở gần núi Minh Tịnh, vào một ngày nào đó bởi vì trời tối muộn, lại mưa to, không có cách nào chạy về thôn của mình, cho nên đến núi Minh Tịnh lánh tạm.



Núi Minh Tịnh trong mắt thôn dân gần đó chính là một vùng thánh địa.



Cô nương này làm sao biết, chuyến đi này của mình, chính là địa ngục.



***



Ta muốn đổi ảnh bìa, điên cuồng muốn đổi, ngao ngao 😩



Nhưng không tìm thấy tấm nào phù hợp với Tranh gia trong lòng ta...



Ngao ngao ngao 😭