Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1116 : Trường kiếm thiên nhai (20)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Minh Tiện ngồi xuống, nhìn qua mặt biển vô biên vô tận.



Sơ Tranh đột nhiên ngồi xổm xuống, tầm mắt giao nhau với ánh mắt hắn, Minh Tiện mất tự nhiên muốn dời ánh mắt, lại bị người một tay nắm cằm, khiến cho hắn không thể dời đi.



Minh Tiện tức giận trừng cô.



"Ta mặc kệ ngươi tin hay không, hạ độc không phải ý của ta, cũng không phải vì tên chó chết Lương Huyên kia."



Nộ khí của Minh Tiện không giảm: "Vậy thì vì cái gì?"



Chính hắn cũng không biết vì sao lại tức giận.



Nhưng chính là tức giận.



Nghĩ đến lời Lương Huyên nói, hắn liền không nhịn được...



"Nói thế này đi, trước khi chúng ta nhảy núi, ngươi đối với ta có tình cảm khác không?"



"Ai có tình cảm với ngươi!" Minh Tiện giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, cả người đều nổ tung.



"Không có thì ngươi kích động như vậy làm gì."



"..."



Trên mặt Minh Tiện đột nhiên nóng hừng hực, có phẫn nộ cũng có bị làm xấu hổ.



Sát khí trên thân Minh Tiện đột nhiên tràn ra, cố gắng bày ra tư thế đại ma đầu: "Ngươi mạo phạm ta, ta không thể tức giận?"



"Mạo phạm? Là như thế này, hay là thế này?" Nụ hôn mềm mại của Sơ Tranh rơi xuống, toàn bộ thân thể Minh Tiện cơ hồ đều bị cô khống chế, không thể động đậy.



Minh Tiện tức giận đến đỏ mắt, sát khí trên thân cực kỳ không ổn định, giống một ma đầu bị khi phụ đến đường cùng, đầy bụng ủy khuất không có chỗ phát, muốn khóc.



Đương nhiên Minh Tiện không muốn khóc.



Hắn thật sự tức giận.



"Vấn đề vừa rồi, ngươi vẫn chưa trả lời ta."



Minh Tiện quay đầu ra, muốn giải cứu thân thể mình ra.



"Ngươi không nói gì, ta hôn ngươi."



Minh Tiện bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, dùng khẩu khí của tổng tài bá đạo trên TV nói: "Hay là ngươi muốn ta hôn ngươi?"




Minh Tiện trương môi dưới, chỉ mơ hồ nói một chữ.



"Sao thế?"



"Không sao."



"Ta không ngại chàng làm gì với ta." Sơ Tranh cho là Minh Tiện để ý chuyện vừa rồi: "Chàng muốn làm gì với ta cũng được, đương nhiên giết ta là không được."



Minh Tiện vốn không muốn xách chuyện vừa rồi ra.



Sơ Tranh đột nhiên nói ra một câu như vậy, cả người Minh Tiện đều cảm thấy sắp bốc cháy.



"Chàng muốn ở bên ta không?"



Minh Tiện kinh ngạc nhìn về phía cô, huyết dịch trong thân thể giống như đều đang sôi trào tại thời điểm này, bên tai vang lên tiếng ong ong, rồi chậm rãi an tĩnh lại.



Toàn bộ thế giới yên lặng như tờ.



Biểu cảm của Sơ Tranh nghiêm túc lại nghiêm túc, không phải nói đùa.



Minh Tiện thì thào một tiếng: "Ở bên nhau... thế nào?"



"Vừa rồi chàng muốn làm gì với ta?" Trong giọng nói của Sơ Tranh không có bất kỳ kiều diễm gì, nhưng lời nói ra, lại vạn phần kiều diễm: "Chính là ở bên nhau như thế."



Bên tai Minh Tiện chỉ còn lại tiếng tim mình đập, hắn vô thức muốn đồng ý, nhưng trong chớp mắt tiếp theo hắn giống như nghĩ đến cái gì đó, như rơi vào hầm băng.



Minh Tiện giơ tay ngăn trở gương mặt, quay mặt sang một hướng khác "Ta sẽ không ở cùng với ngươi."



Sơ Tranh: "???"



Có ý gì?



Không ở cùng với ta thì chàng muốn ở cùng với ai?!



Được rồi.



Không muốn thì không muốn.



Sơ Tranh vỗ bả vai Minh Tiện: "Đừng có tiếp tục muốn chạy, bằng không thì ta không ngại làm chút chuyện khác." Đánh gãy chân giam lại ta cũng có thể làm được.



Giữa hai hàng lông mày thanh lệ của nữ hài đựng đầy sương lạnh, một đôi mắt trong suốt bình tĩnh, như mặt biển này, vô biên vô hạn, không có chút gợn sóng, nhưng chỗ sâu âm thầm cất giấu sóng ngầm gì, thì không ai biết được.



Ý niệm đầu tiên của Minh Tiện chính là: Nàng đang uy hiếp mình.



Sơ Tranh vào lúc Minh Tiện đang ngơ ngẩn, buông hắn ra, cũng nhanh chóng mổ nhẹ lên môi hắn một cái: "Chàng định đi đâu?"