Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1121 : Trường kiếm thiên nhai (25)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nữ hài tử bên kia, chậm rì rì phun ra mấy chữ: "Để phòng ngừa vạn nhất."



Cao Tề: "..."



Để phòng ngừa vạn nhất ông nội ngươi!



Cao Tề ép buộc mình tỉnh táo lại, không mò ra đối phương có ý gì, không thể kích động.



"Ngươi muốn hỏi gì?"



Ánh mắt Sơ Tranh nghiêng nghiêng, nhìn về phía kiến trúc đằng sau cô: "Khâu Nhạc Hà cũng ở đây, gọi ông ta ra đây."



Ba chữ Khâu Nhạc Hà, làm Cao Tề đổi sắc mặt.



Đáy lòng lão ta có một số suy đoán không tốt.



Nhưng mà...



Khâu Nhạc Hà nói, ma đầu kia là nam mà?



Bây giờ sao lại là cô nương?



"Có phải cô nương lầm rồi không, chỗ ta là đảo Thất Tinh, Khâu Nhạc Hà thân là Minh chủ, sao lại xuất hiện ở đây?"



Cao Tề không chịu thừa nhận.



-



Người bên phía Lương Huyên cũng là một mặt kinh nghi.



Sao Khâu Nhạc Hà lại ở chỗ này?



Mà Sơ Tranh chỉ hời hợt hỏi: "Ngươi không cần đệ đệ của ngươi nữa?"



Cô nâng tay lên, đầu ngón tay trắng nõn quấn một vòng trong không khí, chỉ thấy Cao Dũng không biết sống chết bên kia, đột nhiên có động tĩnh.



"Ca... Ca, Đại ca, cứu ta!! Cứu ta, mau cứu ta!!"



Cao Dũng kêu cực to, lộ ra phá lệ chói tai.



Gã bắt đầu giãy dụa, thân thể không ngừng lắc lư trên không trung.



Nhưng gã càng lắc lư, thì càng kêu đến khốc liệt hơn.



"Ca... Cứu ta... Bọn họ biết tất cả mọi chuyện, bọn họ biết hết, ca mau cứu ta!! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"



Theo tiếng Cao Dũng kêu to, Cao Tề đổi sắc mặt, giận dữ quát lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Biết cái gì?"
Khâu Nhạc Hà ở địa vị cao lâu ngày, Minh chủ cao cao tại thượng, lúc nào cũng được người ta a dua nịnh hót.



Có bao giờ bị người chống đối như thế đâu.



Còn là một tiểu cô nương còn trẻ như vậy.



"Ngược lại có mấy phần can đảm, nhưng đáng tiếc." Khâu Nhạc Hà nhìn về phía Cao Tề: "Cao Tề, giết nàng."



Cao Tề không nhúc nhích.



Lão ta nhìn về phía Cao Dũng không có động tĩnh trong sân luyện võ.



"Không chết." Sơ Tranh hảo tâm nhắc nhở lão ta: "Ngươi thật sự cho rằng Khâu Nhạc Hà sẽ bỏ qua cho ngươi? Toàn phủ Dương Lập từ trên xuống dưới, ngay cả con chó ông ta cũng không bỏ qua."



Nghe thấy tên quen thuộc, biểu cảm của Cao Tề lập tức cổ quái: "Dương Lập cũng đã chết?"



Đáy lòng Khâu Nhạc Hà cũng hơi lộp bộp một chút: "Chuyện Dương phủ, là ngươi làm?"



Những thi thể mất tích ở Dương phủ kia, vẫn luôn là cục u không thể giải được trong lòng ông ta.



Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Ta làm gì? Không phải ngươi diệt cả nhà Dương phủ à?"



Khâu Nhạc Hà trầm mặt phản bác: "Nói hươu nói vượn!"



Sơ Tranh: "Nơi này không có người khác, ngươi không cần phủ nhận. Các ngươi có thể xuống không?" Mẹ nó cổ cũng sắp gãy mất rồi.



Câu phía trước của Sơ Tranh còn rất đoan trang đứng đắn, một câu tiếp theo đột nhiên thay đổi hương vị.



Đứng cao như vậy làm mẹ gì.



Làm mục tiêu sống sao?



Có thể là Cao Tề nghe thấy cả nhà Dương Lập bị diệt, đột nhiên nhảy từ trên kia xuống, đứng ở nơi đủ an toàn, đề phòng Sơ Tranh, cũng đề phòng Khâu Nhạc Hà.



Sơ Tranh nói tiếp: "Mười lăm năm trước, các ngươi diệt cả nhà Không Minh cốc, Khâu minh chủ, ngươi còn nhớ chứ?"



Khâu Nhạc Hà vẻ mặt âm trầm, nhảy xuống, bối cảnh âm là tiếng đám người Lương Huyên kia đánh nhau."Tiểu cô nương, chuyện mười lăm năm trước, bây giờ ngươi tới hỏi, ngươi là người phương nào?" Khâu Nhạc Hà cũng không phủ nhận, bởi vì ông ta cảm thấy bên ngoài đều là người của mình, những người này cuối cùng đều phải chết.



Ông ta muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là ai đang điều tra chuyện mười lăm năm trước.



Minh Tiện kia là ai.



"Ta là ai không quan trọng." Sơ Tranh hờ hững nhìn về phía Khâu Nhạc Hà: "Quan trọng chính là, Minh Tiện muốn ngươi trả giá đắt."



Minh Tiện, quả nhiên có liên quan đến hắn.



"Giết nàng, Cao Tề!!"



Đáy lòng Khâu Nhạc Hà có chút bất an, trực giác nói không thể chờ đợi thêm nữa, quát lên một tiếng với Cao Tề.