Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1139 : Vấn tiên hoàng tuyền (3)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ánh mắt Tinh Kiều rơi vào trên khế ước, phản ứng không giống như đứa bé bình thường lắm, không sợ không nghi hoặc, chỉ bình tĩnh hỏi: "Đây là cái gì?"



Sơ Tranh: "Hôm nay em nhìn thấy thứ gì?"



Tinh Kiều nhíu nhíu mày, một hồi lâu mới nói: "Một số vật kỳ quái."



Đột nhiên có thể trông thấy những thứ kia, đại đa số người đều bị dọa cho phát sợ.



Phản ứng của Tinh Kiều vượt xa dự đoán của Sơ Tranh.



Nhưng thế này rất tốt, cô cũng không muốn dỗ trẻ con.



"Ký phần khế ước này, em có thể biết những vật kia là gì." Sơ Tranh đưa khế ước lên phía trước.



Cô cũng không muốn chạy đến chỗ người ứng cử kế tiếp, cho nên nguyên tắc của cô là —— lừa gạt người ký khế ước trước.



Hối hận?



Nói hậu quả của bội ước nghiêm trọng đi một chút là được rồi.



Tổng kết: Trước lừa gạt sau hù dọa.



"Chị là ai?"



Lúc này Tinh Kiều mới nhớ tới hỏi vấn đề này.



Sơ Tranh cũng không qua loa cậu bé về vấn đề này, ngược lại thật lòng trả lời: "Người dẫn đường cho em —— Sơ Tranh."



Người dẫn đường?



Dẫn đường...



Những thứ kỳ quái kia sao?



Ánh mắt Tinh Kiều lần nữa rơi vào trên tờ khế ước kia.



Khế ước:



Nay cùng chủ nhân Hoàng Tuyền Lộ ký kết khế ước, nếu như vi phạm khế ước, kính dâng linh hồn.



Kỳ hạn khế ước: Bảy mươi năm



Người khế ước: Tinh Kiều



Nội dung của khế ước không có gì khác biệt so với tờ của Hồ Thạc kia, chỉ là nhiều hơn một kỳ hạn.



Không có bất kỳ quy tắc nào khác.




Rất mơ hồ, giống như bị thứ gì đó che lại.



"Thân thể của anh ta."



"Sống nhờ người." Sơ Tranh làm người dẫn đường, cho dù không muốn giải thích, cũng phải giải thích: "Không cần phải để ý đến, đã được đăng ký... Những thứ này, chờ trở về sẽ có người dạy em làm sao để phân rõ sống nhờ phi pháp và sống nhờ hợp pháp."



Sống nhờ?



Còn phân phi pháp với hợp pháp?



Đến một chữ Tinh Kiều cũng nghe không hiểu, cậu nhìn chằm chằm anh chàng kia một hồi lâu, đi theo Sơ Tranh lên lầu.



Cửa trên lầu đều cần mật mã, Sơ Tranh lại trực tiếp điền mật mã vào mở cửa, một đường thông suốt tiến vào gian phòng của Tinh Tuyệt.



Tinh Kiều lập tức chạy đến trước khoang trò chơi, ghé vào trên cửa khoang hơi mờ, nhìn vào bên trong, thần sắc vẫn luôn căng cứng giãn xuống, khóe mắt phiếm hồng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.



Tinh Kiều lúc này, mới giống một đứa bé, chỉ còn lại ủy khuất và khổ sở.



Tinh Kiều nhìn một lúc, lau lau nước mắt, dùng thanh âm non nớt hỏi cô: "Sao chị có thể đến chỗ này?"



Nơi này cậu cũng không thể tùy tiện tới.



Thần sắc Sơ Tranh không rõ nhìn qua người đàn ông trong khoang trò chơi: "Hắn hiện tại là cố chủ của tôi."



"Cố chủ?"



"Em có thể hiểu thành bảo vệ hắn."



Tinh Kiều rất thông minh, cậu lập tức liên tưởng đến những thứ mình trông thấy: "Là những... thứ kia muốn thương tổn chú ấy sao?"



Sơ Tranh hờ hững đáp: "Cũng có thể."



Đứa trẻ nhỏ đột nhiên kích động lên: "Có phải chú của em bị những thứ kia hại không?"



"Không phải."



Đứa trẻ nhỏ sửng sốt một chút, thất vọng cúi đầu xuống, Hồ tiên sinh nói qua, chú hôn mê, nguyên nhân là bởi vì trò chơi.



Sơ Tranh dời ánh mắt, thuận miệng hỏi: "Em rất thích hắn?"



Đứa trẻ nhỏ ghé vào trên khoang trò chơi: "Chú ấy là người tốt với em nhất."



Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống: "Hắn là hạng người gì?"



Có lẽ người nằm trong khoang trò chơi là người quen thuộc, tâm phòng bị của Tinh Kiều giảm bớt rất nhiều: "Chú là người rất nghiêm túc, cũng là người khó tính, sẽ cáu kỉnh, có đôi khi lại rất trẻ con."



Tinh Kiều đột nhiên hỏi: "Chú ấy còn có thể tỉnh lại không?"



Tay Sơ Tranh khoác lên trên khoang trò chơi: "Chuyện này em phải hỏi Hồ tiên sinh, tôi không chịu trách nhiệm về chuyện này."