Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1147 : Y kiến khuynh tâm (4)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Có thể là giữa trưa mắng Mục Khả Khả, nên buổi chiều cô ta cũng không xuất hiện, tận đến khi Sơ Tranh đã ăn xong bữa tối, Mục Khả Khả mới mang theo đồ ăn xuất hiện.



Cô ta vừa vào đã thấy Sơ Tranh ăn rồi, biểu cảm hơi khó coi phàn nàn: "Tiểu Sơ, sao cô không gọi điện thoại cho tôi? Tôi đã làm xong đồ ăn cho cô rồi, đây không phải làm không công sao?"



"Tôi chăm sóc cô hay cô chăm sóc tôi?" Sơ Tranh buông thìa xuống, lau miệng: "Còn muốn tôi thông báo cho cô?"



Mục Khả Khả: "..."



Mục Khả Khả cắn môi: "Hôm nay cô không vui, tôi cũng không dám quấy rầy cô, sợ cô tức giận, không tốt cho thân thể cô. Bây giờ mới sáu rưỡi, trước đó ngày nào tôi cũng đưa tới vào giờ này."



Sơ Tranh dựa vào giường, hai tay thả trước người: "Tôi đói không được à."



Mục Khả Khả: "..."



Mục Khả Khả nhịn một chút, đặt đồ ở bên cạnh: "Tôi đi chuẩn bị nước cho cô." Nói rồi cầm bình nước nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.



Sau khi Hàn Tĩnh tan tầm đến đây, Sơ Tranh nằm trên giường chơi điện thoại, không để ý tới hắn ta.



Úc Giản mang theo y tá tới, trông thấy Hàn Tĩnh, Úc Giản rõ ràng khẽ híp mắt, nhưng rất nhanh liền đem lực chú ý đặt trên người Sơ Tranh.



Hàn Tĩnh bị cái nhìn kia của Úc Giản làm cho hơi mất tự nhiên, mặc dù hắn không gỡ khẩu trang xuống, nhưng Hàn Tĩnh vẫn có thể nhận ra, đây chính là người đã nhìn thấy hắn ta và Mục Khả Khả.



Hàn Tĩnh thấy Úc Giản nói chuyện với y tá, hắn ta lập tức đi đến chỗ Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, bác sĩ của em không phải bác sĩ Hầu sao?"



Hàn Tĩnh không xác định bác sĩ này trông thấy bao nhiêu.



Nhưng đáy lòng luôn luôn thấy không ổn.



Đương nhiên hắn ta cũng cảm thấy bác sĩ sẽ không đang yên đang lành ngồi bát quái với bệnh nhân, chỉ là trông thấy hắn, đáy lòng mình không thoải mái.



Sơ Tranh: "Đổi."



Hàn Tĩnh nhíu mày: "Vì sao lại đổi?"



"Mắc mớ gì tới anh."



"Tiểu Sơ, em làm vậy là càn quấy!" Giọng nói của Hàn Tĩnh lớn hơn mấy phần, người trong phòng đều nhìn lại, bao gồm cả Úc Giản.



Hàn Tĩnh bị nhiều người nhìn như vậy, khí thế lập tức nhỏ lại.



"Đây là bệnh viện, đừng la to." Úc Giản cầm bút viết mấy chữ, không nhìn Hàn Tĩnh, không nặng không nhẹ nói: "Cô ấy là bệnh nhân mắc bệnh tim, anh đột ngột lên tiếng như thế, dễ dàng dọa đến cô ấy."



Hàn Tĩnh: "..."
Thời gian này là Mục Khả Khả chính miệng nói với nguyên chủ, nên Sơ Tranh đợi đến hôm nay để đi lấy chứng cứ, có chứng cứ dễ làm mọi chuyện.



Sơ Tranh quay thêm thêm vài phút, im ắng rời đi.



Cô đi xuống lầu, cảm thấy ngực càng khó chịu hơn, giống như sắp không thở nổi.



Sơ Tranh lật tìm trên người một vòng, khi cô rời đi, căn bản không mang thuốc.



Hơn nữa cô không cảm thấy mình sẽ bởi vì chuyện gì mà dẫn đến phát bệnh, chỉ là cô không nghĩ tới, trái tim này rất có ý tưởng của chính nó.



Sơ Tranh chịu đựng đi về phía trước một đoạn, lúc này trên đường đến cả một chiếc xe taxi cũng không có.



Sơ Tranh hô hấp càng thêm khó khăn.



Phần cứng của thân thể có vấn đề, Sơ Tranh trâu bò hơn nữa cũng không giải quyết được.



Cô che ngực ngồi xổm xuống.



Sơ Tranh ấn mở điện thoại, không có số điện thoại của Úc Giản, chỉ có điện thoại của bệnh viện, Sơ Tranh gọi điện thoại qua.



"Alo?"



Người nghe chính là một cô gái.



"Bác sĩ Úc có ở đó không?"



"Bác sĩ Úc vừa đi, ngài có chuyện gì không?" Đối phương có thể là y tá trực ban.



-



Úc Giản đã sắp về đến nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của y tá trưởng.



Hắn quay đầu xe, về bệnh viện lấy thuốc trước, sau đó mới chạy tới nơi y tá trưởng nói.



Úc Giản dừng xe lại, nhìn ra bên ngoài một chút, đèn đường kề bên này không biết là hỏng hay là không bật, lúc này một vùng tăm tối.



*



Nếu như phát hiện văn chương rối loạn, mời đổi mới thêm mấy lần, vẫn chưa được, có thể xóa bỏ tủ sách, sau đó lại thêm vào ~



Nhớ kỹ ném vé tháng!!



***



Hôm nay là sinh nhật của tui đó:3