Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1149 : Y kiến khuynh tâm (6)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Úc Giản làm xong ca phẫu thuật trở lại văn phòng, sau khi tập trung tinh lực cường độ cao, lúc này lộ ra đặc biệt mệt mỏi.



Hắn ngồi sau bàn làm việc, im ắng nhìn trần nhà một hồi, cúi đầu xuống, ánh mắt trông thấy cái hộp tinh xảo đặt trên bàn.



Trên cái hộp in logo của khách sạn nào đó.



Úc Giản giơ tay sờ sờ, vẫn còn nóng.



Úc Giản không phát hiện những thứ khác, dường như chỉ là ai đó tiện tay để đồ ở đây mà thôi.



Úc Giản gọi người vào hỏi: "Ai vào phòng làm việc của tôi?"



"Bác sĩ Úc, tôi không chú ý lắm... Có chuyện gì không?" Văn phòng có đôi khi sẽ mở ra, bên trong không có thứ gì, bệnh nhân ngẫu nhiên ra vào, cũng sẽ không có gì kỳ quái.



"Không có gì."



Úc Giản trở lại văn phòng, hắn nhìn chằm chằm cái hộp kia, không động vào, trực tiếp ném vào thùng rác, rửa mặt, sau đó đến nhà ăn của bệnh viện ăn cơm.



-



Liên tiếp hai ngày, mỗi sáng sớm trên bàn làm việc của Úc Giản đều xuất hiện bữa sáng, hộp giống nhau, nhưng đồ ăn bên trong không giống.



Bác sĩ Hầu gõ cửa tiến vào, tự mình nói: "Bác sĩ Úc, ca phẫu thuật hai ngày trước, tôi phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu cấp cứu kịp, sợ là sẽ xảy ra chuyện."



"Không có gì." Giọng điệu Úc Giản rất nhạt.



Bác sĩ Hầu đã sớm quen thuộc với bộ dạng này của hắn, đến bệnh viện một thời gian cũng không ngắn, lúc đầu bởi vì dáng dấp đẹp như thế, chọc đến nhóm y tá ở bệnh viện, hận không thể dán mắt lên người hắn.



Về sau những cô gái kia phát hiện người này khó chơi, người có đẹp hơn nữa, nhưng trêu chọc mãi cũng không có động tĩnh, thì làm được gì?



Dần dần mọi người cũng chỉ có thể coi hắn như một "bình hoa" xinh đẹp có thể quan sát, không có việc gì thì chiêm ngưỡng một chút, thảo luận chút bát quái vốn không tồn tại, thỏa mãn lòng yêu thích cái đẹp của bọn họ.



Bác sĩ Hầu: "Bệnh nhân kia thế nào?"



"Ai?"



Bác sĩ Hầu gọi thẳng tên: "Chính là Mật Sơ Tranh kia ấy."
Có thể là Hàn Tĩnh gấp gáp, nên giọng nói hơi lớn, càng giống như đang rống cô.



Sơ Tranh cảm thấy trái tim không theo khống chế lại bắt đầu muốn gây chuyện.



Cô nhanh chóng ấn chuông, y tá nhỏ chạy tới.



"Đuổi hắn ta ra ngoài." Sơ Tranh nói.



Y tá biết người này, hình như là bạn trai của vị này, nhưng nhìn điệu bộ bây giờ thì đại khái là cãi nhau.



"Tiên sinh, xin ngài hãy rời đi trước đi, tâm tình của bệnh nhân không thể bị kích động."



"Tiểu Sơ em nói cho rõ ràng." Hàn Tĩnh căn bản không nghe: "Tại sao em lại muốn chia tay với anh? Anh đã làm sai điều gì?"



"Ồn ào cái gì thế?"



Úc Giản từ ngoài cửa tiến vào, khẩu trang đeo đến quy củ, chỉ lộ ra một đôi mắt đen trầm thâm thúy.



"Bác sĩ Úc." Y tá kêu một tiếng: "Vị tiên sinh này không chịu rời đi."



"Đây là bệnh viện, không được cãi vã." Úc Giản vĩnh viễn vẫn là giọng điệu giải quyết việc chung, lấy bệnh nhân làm chủ: "Đưa anh ta ra ngoài."



Y tá muốn đưa Hàn Tĩnh ra ngoài, Hàn Tĩnh lại đột nhiên đẩy y tá ra: "Liên quan gì đến các người! Tiểu Sơ, em nghe anh nói..."



Hàn Tĩnh bổ nhào qua phía Sơ Tranh bên kia.



Lông mày Úc Giản cau lại, chuẩn bị lên trước ngăn Hàn Tĩnh lại.



Dường như Sơ Tranh đã sớm chuẩn bị, đưa điện thoại di động qua đối diện với Hàn Tĩnh.



Hình ảnh hơi tối, nhưng hoàn cảnh trong video Hàn Tĩnh rất quen thuộc, bao gồm cả giọng nói truyền tới bên trong...



Sắc mặt Hàn Tĩnh lập tức trắng bệch.



Góc độ của điện thoại chỉ có một mình Hàn Tĩnh có thể trông thấy, nhưng thanh âm truyền tới làm cho người ta mơ màng.



Dường như không cần nhìn cũng biết bên trong là cái gì.



Cô gái cầm điện thoại, hời hợt nhấn tắt điện thoại, lãnh đạm nhìn gã đàn ông sắc mặt khó coi: "Bây giờ đồng ý chưa?"