Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1166 : Y kiến khuynh tâm (23)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bác sĩ Hầu vừa tiễn một người bệnh đi, đang chuẩn bị uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, Úc Giản tiến vào, anh ta nhíu mày: "Vừa rồi cậu hùng hùng hổ hổ đi đâu thế?"



"Xử lý chút chuyện." Úc Giản hỏi: "Có phải anh có một bệnh nhân tên là Đặng Kỳ không?"



"A, làm sao cậu biết? Nói đến mới nhớ, tôi đang muốn tìm cậu nói về tình huống của bệnh nhân này..."



Đặng Kỳ đã nằm viện một đoạn thời gian rồi, Úc Giản lật hết bệnh án, lại đi qua bên ngoài phòng bệnh nhìn mấy lần, chính là một cô gái nhu nhu nhược nhược, giao tiếp bình thường, tư duy rõ ràng, không nhìn ra nơi nào có vấn đề.



Úc Giản lại quan sát mấy ngày, vẫn không phát hiện Đặng Kỳ có vấn đề gì.



Nhưng hắn nhớ kỹ lời Sơ Tranh, không lộ diện trước mặt Đặng Kỳ, lần nào cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn.



"Úc Giản!"



Sắc mặt Đoàn Nhuế Hoan không tốt lắm, giày cao gót giẫm trên sàn nhà, vang lên tiếng cộc cộc.



Đặng Kỳ vốn đang nói chuyện với người khác trong phòng bệnh, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt đột nhiên thu lại.



Ả nhìn chằm chằm người phụ nữ kia tới gần Úc Giản, ánh sáng trong mắt dần dần tối xuống, mơ hồ lộ ra mấy phần điên cuồng và vặn vẹo.



Nhưng khi bệnh nhân chung phòng gọi ả, Đặng Kỳ lại cười ôn nhu.



"Đó là bác sĩ Úc sao? Ai, thật đáng tiếc, anh ấy vẫn luôn đeo khẩu trang, đều không nhìn thấy mặt, tôi nghe chị gái y tá trong bệnh viện nói, bác sĩ Úc rất đẹp trai, còn có bạn gái... Đó có phải là bạn gái anh ấy không?"



Đặng Kỳ không nói lời nào, chỉ nhìn bên ngoài.



Tận đến khi hai người rời đi, Đặng Kỳ mới thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng mềm mại nói: "Bạn trai tôi cũng rất đẹp trai."



"A? Có thật không?" Người chung phòng bệnh hâm mộ: "Vậy sao anh ta không đến thăm cô?"



"Anh ấy bận rộn công việc."



"Bận rộn công việc cũng không thể ngay cả bạn gái cũng không để ý chứ."



"Tôi thông cảm cho anh ấy, không muốn cho anh ấy thêm gánh nặng."



"Cô thật thiện lương."




Trong con ngươi Đặng Kỳ lập tức nổi lên si mê bệnh hoạn: "Bác sĩ Úc, anh biết không? Kể từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã biết anh là của em."



Đầu ngón tay Úc Giản cuộn lại, nắm chắc thành quyền: "Cô muốn thế nào?"



Ánh mắt hắn không ngừng liếc qua quét lấy bốn phía, đáy lòng có chút lo lắng.



Sơ Tranh đi đâu?



Vừa rồi rõ ràng hắn trông thấy cô đi lên...



Đặng Kỳ cười khẽ hai tiếng, như thiếu nữ làm nũng với Úc Giản: "Anh bảo bọn họ câm miệng lại, bọn họ thật ồn ào nha."



Giọng của Đặng Kỳ cũng không nhẹ, người bên kia đã nghe thấy được, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều an tĩnh lại.



"Em bảo một mình anh lên, tại sao anh lại dẫn người lên?" Đặng Kỳ bắt đầu chất vấn.



"Tôi không biết có người đi theo tôi." Úc Giản bình tĩnh nói.



"Như vậy à."



Đặng Kỳ giống như tin tưởng, sắc mặt ả nhu hòa, ánh mắt nhìn Úc Giản, ôn nhu tựa như tình nhân.



Nhưng một giây sau, Đặng Kỳ không có dấu hiệu nào thay đổi sắc mặt, thần sắc vặn vẹo phá hư mặt mũi tràn đầy ôn nhu kia, ả chỉ vào Đoàn Nhuế Hoan, thanh âm bén nhọn chất vấn Úc Giản: "Tại sao anh muốn ở bên cô ta? Cô ta có gì tốt? Anh thích cô ta ở điểm nào?"



Đoàn Nhuế Hoan: "???" Cô ta thành bạn gái Úc Giản lúc nào! Mặc dù cô ta muốn, nhưng cô ta không phải mà! Con mụ thần kinh này có phải sai lầm rồi không!



Đoàn Nhuế Hoan thường xuyên không phân trường hợp chạy đến bệnh viện, quấn lấy Úc Giản, Đặng Kỳ gặp qua nhiều lần.



Mà các y tá trong bệnh viện cũng bát quái, Úc Giản có bạn gái.



Nhưng Sơ Tranh rất ít vào bệnh viện, cho dù vào cũng chỉ ở văn phòng chờ Úc Giản, cho nên Đặng Kỳ cho rằng Đoàn Nhuế Hoan chính là "bạn gái" trong miệng các y tá kia.



Đoàn Nhuế Hoan oan muốn chết, nếu cô ta thật sự là bạn gái của Úc Giản thì cũng thôi đi, nhưng cô ta không phải mà!!



Tại sao lại bị trói ở đây!



Đoàn Nhuế Hoan lập tức hét lên: "Tôi không phải bạn gái hắn! Hắn..."



Đặng Kỳ nghiêng đầu xuống, trước khi Đoàn Nhuế Hoan hét lên câu tiếp theo, nhẹ hừ một tiếng: "Bác sĩ Úc anh xem, cô ta sợ hãi, cô ta căn bản không phải thật sự thích anh."