Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1172 : Y kiến khuynh tâm (29)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cuộc sống của Sơ Tranh và Úc Giản đại đa số thời gian đều là ai làm việc của người nấy, bởi vì Úc Giản thật sự rất bận.



Có đôi khi nói là được nghỉ ngơi, gần đến giờ cũng lại bởi vì bệnh viện đột nhiên có việc, bị gọi đi.



Sơ Tranh ngược lại không quan tâm lắm, nên làm cái gì thì làm cái đó, ngẫu nhiên cho người đưa đến khoa của bọn họ chút đồ ăn, hành vi phá gia này được đám người trong khoa nhất trí khen ngợi.



Úc Giản bảo cô đừng đưa nữa, cô đồng ý rất đàng hoàng rồi, lần sau vẫn như cũ.



Úc Giản không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận lời khen ngợi chúc phúc của đám người cùng khoa.



-



Úc Giản vẫn luôn không biết vì sao Úc gia lại để mặc cho mình, tận đến khi có một ngày hắn trở về lấy đồ, nghe thấy bà Úc nói chuyện với ông Úc.



"Tiểu nha đầu kia thủ đoạn không tầm thường, lần này Úc gia chúng ta có thể lấy được những thứ này, đều dựa vào nó."



"Úc Giản ở cùng với nó?"



"Ừ. Thông gia với Đoàn gia cũng không tệ, nhưng Đoàn gia bên kia liên lụy quá nhiều, đến lúc đó nếu thật sự dính dáng đến, cũng không nhất định có tác dụng gì. Nha đầu này có năng lực, không bằng chọn nha đầu này." Người nói lời này chính là bà Úc, trong lời nói đều lộ ra sự khôn khéo và cường thế của thương nhân.



Úc Giản đẩy cửa ra.



Âm thanh bên trong đột nhiên ngừng lại, hai người trong phòng đồng thời nhìn qua.



Úc Giản nhìn hai người được xưng là "cha mẹ" hắn: "Trước kia hai người coi tôi như công cụ để biểu hiện ân ái ra bên ngoài, bây giờ hai người coi tôi là gì? Hàng có thể bán ra sao?"



Ông Úc trầm mặt: "Con nói mê sảng gì thế? Úc gia này về sau còn không phải là của con à!"



Bà Úc không nói chuyện, hiển nhiên cũng đồng ý với cách nói của ông Úc.



Mặc dù bọn họ là hôn nhân thương nghiệp, nhưng bọn họ chỉ có một đứa con này, về sau Úc gia chắc chắn sẽ do hắn thừa kế.



"Tôi không cần, hai người muốn để lại cho ai thì để cho người đó đi!"



Úc Giản quay người rời đi.



Không biết ông Úc đập thứ gì, ầm một tiếng, tiếng mắng tức giận vang lên theo: "Đồ hỗn trướng!"



-



Sơ Tranh từ bên ngoài trở về, vừa nhìn đến cư xá, đã trông thấy một bóng người quen thuộc đứng ở bên đó.
Sơ Tranh kéo Úc Giản, đi mấy bước tiến vào trong thang máy mở ra.



Úc Giản là lần đầu tiên vào trong nhà Sơ Tranh, trước kia đều chỉ đưa tới cửa, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiến vào.



Dì Lâm rót cho Úc Giản một ly nước, rất nhanh liền trở về gian phòng của mình.



Úc Giản bưng nước uống mấy ngụm: "Em tức giận sao?"



Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Không có." Ta tức đến sắp nổ tung!



"Em đừng tức giận, vừa rồi là anh..." Úc Giản muốn giải thích cái gì đó, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ là nói: "Anh sai rồi."



Sơ Tranh không để ý đến hắn, ngồi ở phía đối diện, bắt chéo chân, cứ như vậy nhìn hắn.



"Anh thật sự biết sai rồi."



"Sai chỗ nào."



"Không nên nghĩ về em như vậy."



Úc Giản nhận sai thái độ tốt đẹp, cũng khắc sâu nhận thức về sai lầm của mình.



Một chân Sơ Tranh chống lấy bàn, tư thế ngồi đột nhiên trở nên thổ phỉ, giọng điệu càng bá đạo hơn: "Cho dù em thật sự giao dịch với bà ta, anh có thể làm gì?"



Úc Giản: "..."



Hắn có thể làm gì... Hắn không thể làm gì.



Úc Giản cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm ly nước: "Từ khi anh bắt đầu có ký ức, mỗi ngày anh phải làm những gì đều được viết trên thời gian biểu, chính xác đến mỗi phút, thậm chí ăn cơm đi ngủ đều có quy định, mỗi ngày thời gian thuộc về anh không nhiều hơn một tiếng."



"Bọn họ muốn chính là một thiếu gia Úc gia được người ta tán thưởng, xưa nay không hề quan tâm đến cảm nhận của anh, anh chỉ cần dựa theo lời bọn họ nói mà làm là được, không thể có suy nghĩ của mình, không thể có sở thích của mình."



"Bọn họ coi anh là một con rối buộc dây, an bài xong mấy chục năm tiếp theo của anh."



Sơ Tranh buông chân xuống, ngón tay cọ xát lên cổ tay, khô cằn nói: "Về sau bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện của anh nữa, anh muốn làm gì thì làm cái đó."



Úc Giản buông ly nước xuống, cạch một tiếng: "Em bỏ ra bao nhiêu tiền?"



"Anh trả không nổi." Sơ Tranh nói: "Nếu như cảm thấy nợ em, thì ngoan ngoãn ở bên cạnh em, cảm thấy em là một người tốt là được."



Úc Giản giơ tay che lấy nửa gương mặt, cười một tiếng: "Nói cho cùng là em dùng tiền mua anh."



Sơ Tranh vò mẻ không sợ sứt: "Đúng thì sao, anh muốn chạy sao?"