Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1174 : Y kiến khuynh tâm (31)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Vâng, cháu sẽ không."



So với Hàn Tĩnh trước kia, phu nhân Lư Ái Linh càng thích Úc Giản hơn.



Không chỉ là bởi vì dáng dấp hắn đẹp trai, mà học thức nghi lễ của Úc Giản không phải thứ Hàn Tĩnh có thể so sánh được



Chỉ là không biết một người như vậy, sao lại coi trọng Tiểu Sơ.



Không phải bà cảm thấy Tiểu Sơ không tốt, mà là thân thể của con bé...



Người bình thường ai lại tự nhiên tìm thêm một trói buộc cho mình?



-



Trải qua mấy ngày quan sát, Lư Ái Linh phát hiện Úc Giản đối với Sơ Tranh xác thực rất tốt, trái tim cũng theo đó mà buông lỏng ra một chút.



"Không cho phép uống nước lạnh." Úc Giản lấy ly nước trong tay Sơ Tranh đi: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi?"



Sơ Tranh: "..."



Úc Giản đưa một ly nước nóng cho Sơ Tranh: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"



"Rất tốt."



"Lần trước em cũng nói rất tốt, kết quả thì sao?" Giọng điệu của Úc Giản hơi lạnh.



"..."



Trái tim có ý tưởng của chính nó ta có thể làm sao!



Đây cũng không phải chuyện ta có thể khống chế mà!!



Chuyện này không trách ta được!!!



Sơ Tranh thừa dịp Úc Giản khom người, hôn lên mặt hắn một cái.



Úc Giản liếc nhìn cô, ngược lại không nói gì, giơ tay sờ lên đầu cô: "Khống chế cảm xúc."



Sơ Tranh: "..."



Cảm xúc của cô khống chế rất tốt.



Đừng có sờ đầu ta!!



"Tiểu Sơ." Phu nhân Lư Ái Linh từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm theo bữa sáng: "Bác sĩ Úc cũng ở đây à? Cô mua chút bữa sáng, bác sĩ Úc cùng ăn nhé?"



"Cảm ơn cô, cháu còn có việc, không thể ăn với hai người được."



Úc Giản từ chối nhã nhặn, cẩn thận căn dặn Sơ Tranh khi ăn phải chú ý một chút.




Cũng may cô chỉ động tay với những thứ này, không hề động đến đồ của hắn.



Hôm nay Úc Giản trở về đã qua mười hai giờ, hắn mở cửa cũng phải cẩn thận, buông đồ vật xuống đi vào gian phòng của Sơ Tranh nhìn một chút trước, sau đó mới trở về phòng tắm rửa đi ngủ.



Ý thức của Úc Giản mơ mơ màng màng, cảm giác bên cạnh có người, bỗng nhiên tỉnh táo lại.



"Tiểu Sơ?"



"Ừ." Sơ Tranh phát hiện hắn tỉnh, lập tức cọ cọ nằm xuống bên cạnh hắn.



"Em chạy tới phòng anh làm gì?" Úc Giản nghiêng người nhìn cô.



"Không làm gì." Sơ Tranh giơ tay ôm hắn: "Đi ngủ."



Úc Giản: "??"



"Về phòng em đi."



"Anh thử đẩy em một chút xem." Giọng điệu Sơ Tranh có chút âm trầm, rõ ràng là muốn ỷ bệnh hành hung.



Úc Giản thật sự không dám náo với Sơ Tranh: "Vậy anh đến phòng em ngủ." Không thể trêu vào thì chạy thôi!



Úc Giản chuẩn bị xuống đi, lại bị Sơ Tranh ôm đến sít sao: "Úc Giản, em chỉ muốn ôm anh, không làm chuyện gì khác."



Thẻ người tốt dựa vào cái gì mà không cho ta ôm!



Tức giận!



【 Giá trị quan chủ chốt của xã hội chủ nghĩa không cho phép! 】



"..." Câm miệng! Cút!



Úc Giản xoa xoa mi tâm, cô còn muốn làm những chuyện khác!?



Úc Giản cúi đầu nhìn cánh tay ôm mình: "Nói rồi đấy nhé, không cho phép làm những chuyện khác."



"Ừ."



"Em thề đi."



"Anh rất phiền."



"Nhanh lên."



"... Em thề!" Sơ Tranh cắn răng: "Được chưa!"



Lúc này Úc Giản mới nằm xuống lại, đưa cánh tay kê dưới đầu Sơ Tranh, cho cô gối lên: "Mau ngủ đi."



Sơ Tranh ngược lại thành thật, biết bố trí phần cứng thân thể mình có vấn đề, hoàn toàn không có ý tứ thể hiện, hô hấp rất nhanh liền trở nên bằng phẳng.



Úc Giản trừng mắt nhìn trần nhà, cũng không ngủ mất từ khi nào.