Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1190 : Hắc ám giáng lâm (10)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một đoàn người Cố Hòa, hết thảy có bảy người.



Tăng thêm Cố Hòa là ba nữ sinh, bốn nam sinh.



"Các cậu phải học cách giết Zombie." Cố Hòa nhìn hai nữ sinh trốn ở phía sau kia.



"Không muốn, tớ mới không muốn đâu, thật buồn nôn." Một nữ sinh dựa vào Khâu Phong: "Khâu Phong sẽ bảo vệ tớ."



Cố Hòa nhíu mày: "Bây giờ là mạt thế, tình huống phức tạp, không ai có thể bảo vệ cậu mãi được, những con Zombie này không khó đối phó."



"Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu à, chúng tôi sợ hãi!" Một nữ sinh khác sắc mặt tái nhợt.



Nữ sinh ôm Khâu Phong thốt ra: "Đúng đấy, chính cậu biến thái, còn muốn người khác biến thái như cậu à?"



Tràng diện có chút xấu hổ.



Lúc mạt thế mới bắt đầu, Cố Hòa cũng có chút hoảng hốt, nhưng cô ta trấn định lại trước nhất.



Cũng bởi vì cô ta, bọn họ mới có thể một đường đi đến bây giờ.



Hiện tại vào huyện thành, cũng là giúp Khâu Phong tìm cha mẹ.



Sắc mặt Cố Hòa không tốt lắm.



Cô ta nói những lời này là muốn tốt cho bọn họ, kết quả không cảm kích thì thôi, còn bị người ta nói là biến thái.



"Tùy các cậu."



Cố Hòa ném ra câu nói này, nhanh chóng đi về phía trước.



Nữ sinh ôm Khâu Phong kia cắn môi: "Khâu Phong, cậu sẽ bảo vệ tớ chứ?"



Bạn gái nhỏ dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, chủ nghĩa đại nam tử trong lồng ngực Khâu Phong lập tức bị kích phát ra.



Vỗ ngực cam đoan với nữ sinh: "Yên tâm, có tớ ở đây, cậu sẽ không có việc gì."



Bởi vì có khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, bầu không khí của đội ngũ bảy người có vẻ hơi cổ quái, ai cũng không nói chuyện.



Sơ Tranh nhàn nhã bám theo phía sau.



Thẻ người tốt không gặp Cố Hòa liền không sao, cho nên bây giờ cô chỉ cần nhìn chằm chằm vào Cố Hòa là được rồi.



Con đường phiền phức kia đi không thông, vậy thì đơn giản hơn rồi!



Con đường nào cũng dẫn đến Rome, nhưng ta có thể ở tại Rome, sao phải đi vòng vòng chứ?



"Tiểu Sơ, bọn họ lên lầu."



Giang Như Sương dựa vào tường, thò đầu ra quan sát, sau đó báo cáo với Sơ Tranh.



Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút.
"Quý Lâm?"



"Ồ, biết tôi?" Đằng sau vang lên một thanh âm có vẻ hơi ngả ngớn: "Không nhìn thấy đã gọi ra tên tôi, cố ý tới tìm tôi."



Quý Lâm chuyển tới chính diện, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ba phần ý cười tà khí, ba phần phách lối du côn, còn lại đều là lạnh lùng: "Cô là ai? Lén lút làm gì?"



Ánh mắt Sơ Tranh từ họng súng, chuyển qua gương mặt Quý Lâm.



Thẻ người tốt thật đẹp nha.



Không đúng!



Thẻ người tốt thế mà lại dám chĩa súng vào ta!?



Thẻ da trâu của ta!



Sơ Tranh nghiêm mặt: "Tôi là ai không quan trọng." Quan trọng chính là mi còn dám tiếp tục dùng súng chĩa vào ta như thế, mi sẽ phải xui xẻo!



Quý Lâm nghiêng đầu xuống, mái tóc mềm mại, theo động tác của hắn, chậm chạp trượt sang một bên: "Vậy cái gì quan trọng?"



"Quan trọng chính là..."



Sơ Tranh lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ra tay, ấn vào cổ tay Quý Lâm, đè xuống phía dưới, họng súng nhắm vào mặt đất.



Sơ Tranh nghiêng thân mà qua, đến đằng sau Quý Lâm, bẻ tay hắn ra sau lưng.



Nhưng Quý Lâm vốn đã buông súng ra, lúc này sử dụng một tay khác tiếp được.



"Đừng... Đừng nhúc nhích!"



Trên trán Quý Lâm bị một khẩu súng chĩa vào.



Tiếng uy hiếp yếu ớt của Giang Như Sương vang lên.



Động tác của Quý Lâm hơi khựng lại, Sơ Tranh dùng một tay đè hắn trên thân xe, súng trong tay cũng bị cướp đi.



Quý Lâm: "..."



Mẹ!



Hắn một đời anh danh, lại thua trong tay hai con nhóc.



Chuyện này cũng chưa tính, Quý Lâm nghe cô gái chế phục mình, lạnh như băng giáo huấn người cầm súng kia: "Cậu chưa lên đạn."



Quý Lâm: "..."



"Lần sau tớ đánh nhau cậu không được qua đây." Sơ Tranh lại nói: "Thêm phiền."



Một mình cô hoàn toàn chơi được!



Giang Như Sương thu súng, cũng hiếu học thỉnh giáo: "Ồ... Vậy làm sao để lên đạn?"



Quý Lâm: "..."