Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1198 : Hắc ám giáng lâm (18)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Giang Như Sương ôm Nhạc Nhạc trở về, nhìn thấy chính là Quý Lâm bị Sơ Tranh đè xuống đất mà đánh.



Cô ấy trầm mặc, cấp tốc tiến vào trong xe.



Tiểu Sơ làm gì cũng đúng!



Ừm!



Giang Như Sương mặc niệm mấy lần, rồi thật lòng bắt đầu dỗ bé con.



Quý Lâm tránh khỏi Sơ Tranh, lui đến bên cạnh, u ám nghiêm mặt vỗ bụi đất trên quần áo.



Sơ Tranh còn ở bên kia khiêu khích: "Nhìn đi, tôi nói anh đánh không thắng tôi."



Đại lão chưa bao giờ nói dối.



Đánh nhau ta chưa từng thua!



Vật nhỏ cũng muốn đánh với ta, nằm mơ à!



"..."



Sắc mặt Quý Lâm càng khó coi hơn, hắn nhảy lên trần xe, không tiếp tục để ý đến Sơ Tranh nữa.



Sơ Tranh: "..."



Thua không chấp nhận à.



-



Hôm sau.



Ánh bình minh vừa ló rạng, người của đội xe bắt đầu lục tục ngo ngoe hành động.



Sơ Tranh xuống xe, rửa mặt đơn giản.



Cô nhìn về đoàn xe phía trước, đám người Vương ca kia đêm qua không lẻn đến báo thù, lúc này cũng là người đầu tiên thu thập xong, có xe đã khởi động.



Giang Như Sương ôm bé con cọ đến bên người Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, cậu... cậu ôm một chút được không, tớ muốn đi vệ sinh."



Sơ Tranh chưa kịp từ chối, Giang Như Sương đã nhét Nhạc Nhạc qua.



Sơ Tranh cùng Nhạc Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ.



Ta rất hoảng đó.



Đây mẹ nó là đứa bé đấy!



Bóp một cái là vỡ!!



Không không không... Không thể bóp! Đây là người sống!!



Thế là khi Quý Lâm cắn lương khô trở về, liền nhìn thấy Sơ Tranh xách theo một đứa bé con khóc đến đáng thương, đứng ở nơi đó, y như pho tượng, cùng bé con mắt to trừng mắt nhỏ.



Tư thế kia tựa như đang uy hiếp bé con: Mi còn khóc! Mi khóc nữa sẽ đánh mi!



Hình ảnh không khỏi có chút cảm giác vui vẻ.




Quý Lâm chậc một tiếng: "Tiểu mặt đơ, cô không nói chuyện phiếm như thế, sẽ không có bạn bè."



Dọc theo con đường này hắn xem như phát hiện.



Cô có thể không nói lời nào liền không nói lời nào, cho dù nói chuyện cũng tận lực rút ngắn câu.



Gương mặt kia thật sự là mặt đơ.



Dù sao hắn cũng chưa từng nhìn thấy biểu tình gì khác.



Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy lạnh lùng: "Không cần."



Quý Lâm đi nhanh hơn hai bước, đi song song với Sơ Tranh: "Tôi còn tưởng rằng cô muốn kết bạn với tôi cơ đấy."



Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng tiếp lời: "Bạn trai thì có thể."



Quý Lâm: "..."



Vì sao cô luôn luôn có thể nói một câu kinh người như thế.



Sơ Tranh trầm mặc một lát: "Làm bạn gái tôi cũng được, chỉ cần anh không ngại." Dù sao ta đều ok.



Khóe miệng Quý Lâm khẽ co giật.



Có ý gì?



Bảo hắn làm bạn gái cô?



Thật xin lỗi, không thể trêu vào.



Quý Lâm lựa chọn trầm mặc.



Xung quanh căn cứ dùng lưới sắt vây ra khu vực khác nhau, lúc này không ít người đều ngồi xổm ở xung quanh lưới sắt, loại người gì cũng có, Sơ Tranh và Quý Lâm từ bên này đi qua, gây nên không ít người chú ý.



Dù sao hai người này đều ăn mặc đến quá mức sạch sẽ.



Quý Lâm đối với những ánh mắt này làm như không thấy, đi được một khoảng cách, hắn vươn tay về phía Sơ Tranh: "Bạn tốt, cho chút đồ ăn vặt."



Sơ Tranh theo bản năng nhìn bụng hắn.



Đồ thẻ người tốt ăn đều đi đâu hết rồi?



Mặc dù đồ ăn vặt không nhiều, nhưng hắn ăn suốt như một con hamster, dù thế nào cũng phải có biến hóa chứ?



Chẳng lẽ thẻ người tốt còn có một dị năng nữa?



Quý Lâm cách quần áo vỗ vỗ bụng dưới: "Muốn sờ sờ không? Có tám múi cơ bụng nha."



Sơ Tranh chớp mắt, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc: "Có thể chứ?"



Quý Lâm: "..."



Hắn yên lặng kéo áo khoác qua ngăn trở, đáy lòng có chút hối hận, biết rõ tiểu mặt đơ này phản ứng không giống người bình thường, trêu chọc cô làm gì!



Quý Lâm hít sâu, cười với Sơ Tranh một cái: "Đương nhiên... Không thể."



Sơ Tranh: "..."



Lừa đảo!