Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 11 : Thần hào công lược (11)

Ngày đăng: 01:27 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Bạn học, bốn vạn này làm gì?" Ông chủ mơ hồ hỏi.



"Mua đồ ăn vặt."



"..." Đây là muốn mua luôn quầy bán quà vặt của hắn sao? "Bạn học mua nhiều như vậy..."



"Có người mua không bán?"



Ông chủ: "..."



Cô gái này hình như có chút hung dữ!



Không phải biểu hiện của cô hung dữ, mà là khí thế của cô cho người ta cảm giác... chính là dữ dằn.



Nhưng mà có người mua không bán, hắn có ngốc đâu?



"Bán bán chứ." Ông chủ trơn tru quét thẻ.



【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, bốn mươi ngàn ban thưởng đã đến sổ sách. 】



Sơ Tranh phát hiện Vương Giả thay đổi cách xưng hô.



Trước đó đều là tiểu tỷ tỷ này, tiểu tỷ tỷ kia, hiện tại biến thành kí chủ, mà thanh âm cũng không mềm mại đáng yêu như lúc trước.



Đây là tức giận rồi?



Bởi vì chuyện xưng hô lúc trước?



Tốt.



Quyết định như vậy đi, cứ gọi nó là Vương bát đản!



"Những thứ này..." Ông chủ quét thẻ xong, hỏi kim chủ nhà mình.



Bốn vạn này có thể giải quyết hết hàng tồn kho của hắn.



Sơ Tranh nhìn Tam Mao một chút, mười phần tiêu sái phóng khoáng nói: "Đem phát cho mỗi người một chút đi."



Tam Mao miệng há thành hình chữ O.



Trường học của bọn họ gần hai ngàn người, tính ra là 20 đồng mỗi người, như thế hình như cũng không nhiều lắm.



Mà người bên ngoài đã bị hành động của Sơ Tranh làm cho khiếp sợ.



Đây là...



Làm cái gì nha?
Cô ta cắn môi dưới, vừa định cùng Mạnh Nhiên kể khổ, lại phát hiện Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh đến xuất thần.



Đáy lòng cô ta mãnh liệt nhảy dựng lên.



"Anh Mạnh Nhiên, có phải em làm chị ấy tức giận?" Thanh âm Kỷ Đồng Đồng có chút nghẹn ngào, làm cho Mạnh Nhiên lấy lại tinh thần.



"Mặc kệ cô ta, âm dương quái khí." Mạnh Nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng đáy lòng lại có chút khó chịu.



"Nhưng mà..."



"Không có chuyện gì đâu." Mạnh Nhiên an ủi: "Em đừng nghĩ lung tung."



Kỷ Đồng Đồng mặc dù được Mạnh Nhiên an ủi, nhưng bởi vì câu nói kia của Sơ Tranh, một số người đã bắt đầu phỏng đoán cô ta, đặc biệt là những nữ sinh cũng thích Mạnh Nhiên.



Mà Sơ Tranh bỏ ra bốn vạn mua hết quầy bán quà vặt mời toàn trường ăn, còn chưa tan học, chuyện này đã truyền khắp các lớp.



Mặc dù không hiểu rõ hành động này của Sơ Tranh, nhưng đồ vật đã phát đến tay mình, phần lớn học sinh đều vui vẻ tiếp nhận.



Đối với vị đại lão nhận thầu quầy bán quà vặt này sinh ra thiện cảm.



Thời kì học sinh, thiện cảm đến chính là khó hiểu như thế, có lẽ chỉ cần một chai nước, một tờ giấy, đã có thể thu được một người bạn thân.



Đương nhiên trở mặt cũng nhanh.



...



Dọc theo sân thể dục.



Diệp Trầm ngồi dưới gốc cây, ánh nắng mặt trời len lỏi qua từng tán lá, hỗn loạn chiếu xuống trên người hắn, nhìn xa xa, giống như được bao phủ trong vầng hào quang chói sáng.



Kỳ thật dáng dấp Diệp Trầm rất đẹp mắt.



Tuy nhiên, có thể do thiên hướng âm nhu, làm người ta muốn khi dễ hắn.



Trong không khí có âm thanh của vật thể xẹt qua.



Diệp Trầm đưa tay bắt được, chăm chú nhìn, là một bình nước.



Ánh sáng trước mắt hắn tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt vang lên: "Mời cậu uống."



Diệp Trầm liếc nhìn cô một cái, đứng dậy, trực tiếp đem bình nước nhét vào tay cô: "Không cần."



Hắn nhanh chóng rời khỏi sân tập.



Sơ Tranh: "..."



Thế này thì bảo cô làm sao làm người tốt?



Nhìn xem người ta hoàn toàn không cảm kích mà!!