Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1209 : Hắc Ám Giáng Lâm (29)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đến rồi." Quý Lâm thấy Sơ Tranh còn muốn đẩy mình lên một tầng nữa, hắn đành phải lên tiếng.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh trấn định thu tay lại, nhớ lại bảng sống phòng trên địa chỉ, quay người đi tìm bảng số phòng.



Quý Lâm nhìn bóng lưng Sơ Tranh, đáy lòng không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười lại xán lạn hơn mấy phần.



Đối đầu với ánh mắt dò xét của Giang Như Sương, Quý Lâm lại lưu manh vô lại hất tóc mái, đi qua phía Sơ Tranh bên kia.



Loại nhà ngang cũ kỹ này, có lẽ là phòng trước kia đơn vị dùng, dáng vẻ của mỗi phòng đều rất bình thường.



Nhưng bây giờ ở trong loại phòng bình thường như vậy, lít nha lít nhít toàn là người, trong không gian có hạn chất đống các loại đồ vật, cơ hồ đều không có nơi đặt chân nữa.



"Tìm Đại Đầu à, hắn không ở đây, đi căn cứ làm việc rồi." Người ở bên trong không nhịn được nói.



Sơ Tranh lấy ra một viên tinh hạch ném đi qua: "Gọi hắn về giúp tôi."



Tinh hạch đập lên người, người kia lập tức ngồi dậy.



Trong phòng trừ người nói chuyện ra, thì đều là một số người già yếu tàn tật, đại khái không biết tinh hạch, lúc này chỉ kỳ quái nhìn thôi.



Người kia cầm tinh hạch chạy đi, Sơ Tranh chậm rãi nói: "Gọi người kia trở về còn có nữa, nếu như anh chạy..."



Người đàn ông kia hơi run rẩy: "Hiểu rồi hiểu rồi."



Sơ Tranh đứng trong hành lang nhìn xuống phía dưới, Quý Lâm chống vào bên cạnh, trực tiếp ngồi lên ban công.



Sơ Tranh dùng tay cản hắn một chút, Quý Lâm rũ mắt nhìn cô, Sơ Tranh lập tức thu tay lại, điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phương xa.



"Tiểu mặt đơ, cô sợ tôi rơi xuống à?"



Sơ Tranh không vui: "Anh rơi xuống tôi còn phải nhặt xác cho anh."



Quý Lâm giẫm lên ngăn tủ không biết dùng làm gì bên cạnh, tạo ra một tư thế đẹp trai: "Ôi, xem ra về sau tôi không cần lo lắng không có ai lo ma chay cho tôi nữa rồi."



Sơ Tranh: "..."




Quý Lâm nhận lấy, ngón tay có chút phát run mở ra, trong túi nhung có một hạt giống màu đỏ an tĩnh nằm đó, lớn chừng bằng ngón cái, hình dạng giống cây yến mạch.



Quý Lâm lật qua toàn bộ cái túi, nhưng bên trong trừ hạt giống này, thì không có gì nữa.



Hạt giống...



Đây là hạt giống gì?



Cây yến mạch?



Làm gì có cây yến mạch màu đỏ? Cây yến mạch cũng không lớn như vậy...



Quý Lâm: "Đây là hạt giống gì?"



Đại Đầu lắc đầu: "Tôi không biết."



"Hắn còn nói gì nữa không?"



"Không có, hắn chỉ bảo nếu tôi gặp anh, thì đưa thứ này cho anh."



Một hạt giống không biết có tác dụng gì, Trình Tả cứu được mạng của bọn họ, Đại Đầu vẫn luôn bảo quản.



Tận đến ngày đó anh ta trông thấy nhiệm vụ ở đại sảnh, trông thấy có người tìm Trình Tả.



Quý Lâm nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Trình Tả lại để lại thứ này cho mình.



Hắn chống lên ban công, cảm xúc chồng chất, không có chỗ phát tiết.



Sơ Tranh kết toán tinh hạch cho Đại Đầu, Đại Đầu cầm tới thù lao, nhiệm vụ người khác bàn giao cũng hoàn thành, lập tức đi ngay.



Mọi người trong mạt thế bo bo giữ mình, không ai muốn xen vào việc của người khác.



-



Trên đường trở về Quý Lâm vẫn luôn trầm mặc nhìn hạt giống kia, trên mặt không vui không buồn, chính là không nhúc nhích, tựa như bị người đóng đinh.



Đầu ngón tay Quý Lâm vân vê hạt giống kia, Trình Tả muốn để lại tin tức gì cho hắn?



Sơ Tranh biết Quý Lâm vừa biết tin tức của Trình Tả, trong thời gian ngắn không tiếp nhận được, cho nên cô cũng không nói chuyện, đưa hắn về phòng, để Giang Như Sương trông chừng hắn, sau đó lái xe rời đi.