Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 122 : Ác Linh lui tán (20)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hạ Hàn kéo Sơ Tranh, giọng điệu có chút khẩn trương: "Kia là sư thúc của ta."



"Ừ."



"Chúng ta tránh mặt ông ta một chút." Hắn vẫn nhớ rõ mình xuống núi bằng cách nào, ở trong lòng đám người kia, nhất định là hắn ăn trộm thẻ sau đó trốn xuống núi.



Hơn nữa vị sư thúc này vẫn luôn không thích hắn.



"??" Sơ Tranh mờ mịt, tại sao phải tránh? Mà muốn tránh cũng là ngươi tránh nha, liên quan gì tới ta đâu nào.



"Sư phụ, là tên phản đồ Hạ Hàn kia." Hạ Hàn chưa kịp tránh đi, thì thanh niên đằng sau lưng lão giả đã nhìn thấy hắn.



Lão giả nghiêm mặt, khoanh tay bước đi nhìn thập phần uy nghiêm.



Nghe thấy lời của đồ đệ mình, cũng nhìn sang phía Hạ Hàn, nhưng có lẽ thấy đó là việc riêng của môn phái, nên lão giả không lên tiếng, chỉ hừ lạnh một tiếng, biểu thị rằng mình không thích.



Người phụ nữ và Diêu Vi đều nghe thấy được, nhưng cũng không hiểu rõ nguyên nhân trong đó.



Người phụ nữ nhìn Hạ Hàn vài lần, thấy hắn mặc y phục kiểu Trung Quốc, ống tay áo thêu long văn tinh xảo, dung mạo lại là môi hồng răng trắng, giống như một vị tiểu công tử xuyên nhầm thời không, làm người ta cực kỳ ưa thích.



Nhìn người này, cũng giống như người trong giới...



"Thiên sư quen biết cậu bạn này sao?" Người phụ nữ thăm dò hỏi.



"Tên phản..."



Thanh niên còn chưa nói hết câu, thì đã bị lão giả cắt ngang: "Không biết."



Người phụ nữ nhìn Hạ Hàn, lại nhìn vị thiên sư đang nghiêm mặt, dường như đã hiểu rõ cái gì đó, không tiếp tục hỏi Hạ Hàn nữa: "Mời thiên sư qua bên này, Vi Nhi của chúng tôi chỉ có thể dựa vào ngài thôi? Ngài xem nó bị hành hạ thành bộ dạng gì rồi? Người làm mẹ như tôi cũng rất đau lòng, thiên sư, ngài..."



"Ngại quá, tôi không biết mẹ tôi mời người khác đến." Diêu Vi hạ giọng: "Cậu đi phía sau xem một chút được không, chuyện lúc trước đã nói cũng không có gì thay đổi."



Diêu Vi không quá tin tưởng những thiên sư kia.



Cô ta càng tin tưởng Hạ Hàn hơn, bởi vì chỉ khi đứng bên hắn, cô ta mới cảm thấy mình về tới nhân gian, cảm nhận được nhân gian ấm lạnh.



Nhiều năm như vậy, Hạ Hàn sớm đã quen thuộc ánh mắt của người khác, hắn gật gật đầu, bày tỏ mình không để ý đâu.



Hắn nhìn xung quanh một vòng, kỳ quái, tiểu mỹ nhân chạy đâu mất rồi?



"Rất xin lỗi, sau này chị tự mình bồi tội với cậu." Diêu Vi thập phần áy náy.



Nói với Hạ Hàn mấy câu xin lỗi, sau đó mới đuổi theo người phụ nữ và thiên sư.



Lúc người thanh niên đi qua Hạ Hàn, hắn hừ lạnh một tiếng: "Hạ Hàn, mày đến cả cửa sư môn còn chưa bước được vào, bây giờ còn dám giả danh lừa bịp, đúng thật là không biết xấu hổ."



Bốp ——



Đầu thanh niên bị lệch sang một bên, giống như bị người ta đánh.
Hạ Hàn diễn vẻ mờ mịt đến thập phần tự nhiên: "Tôi không làm."



Hạ Hàn thật sự đang nói thật.



Quả thực hắn không làm.



Là Sơ Tranh tự mình ra tay mà.



Một người một quỷ đều không chịu thừa nhận, Sơ Tranh cũng không phải là ác quỷ, lão thiên sư không làm gì được cô, cái vụ ăn thiệt này dường như phải tự mình nuốt lấy.



"Sư hổ, hắn..."



Lão thiên sư: "Chuyện này nói sau đi, giải quyết chính sự trước."



Thanh niên không cam lòng trừng Hạ Hàn một cái.



Rõ ràng chính là tên phế vật này...



...



Hạ Hàn chờ hai người kia đi được một đoạn, hắn thực sự không nhịn được nữa, phải cười ra tiếng.



Nhưng lại chợt lộ ra vẻ lo âu và ủy khuất: "Tiểu mỹ nhân, không phải cô nói chỉ có ta mới có thể nhìn thấy cô sao?"



Giọng điệu Sơ Tranh rất thản nhiên: "Tu vi của lão già ấy rất cao."



"???"



Cái lão thiên sư này không giống những đệ tử của Đào Không sơn lúc trước, ý chính là thiết lập phòng ngự chưa đủ.



"Ông ta nhất định sẽ đến tìm cô gây phiền toái." Hạ Hàn nói: "Lão già này cực kỳ bao che cho người của mình."



Còn đánh đồ đệ của lão thành cái đầu heo...



Đến cả hắn có lẽ cũng chạy không thoát.



"Ngươi sợ à?"



"Ta lo lắng cho cô." Hắn cũng không lo lắng cho mình lắm, cho dù hắn thế nào cũng không sao cả, nhưng hắn không muốn Sơ Tranh bị thương tổn và ủy khuất.



"Lão không dám đụng đến ta đâu."



"Vì sao?"



"Ta có tiền."



Hạ Hàn: "???"



Câu này có quan hệ gì với chuyện đang nói phía trước?!



Hơn nữa tiền của người và quỷ không giống nhau đâu!!