Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1244 : Trời sinh ca vương (24)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh vốn muốn đến concert, nhưng nửa đường nhận được một cuộc gọi video.



Đối diện là em trai nguyên chủ, bị người trói trên một cái ghế, che mắt, chặn miệng, bọn bắt cóc uy hiếp cô, không nhanh chóng đưa tiền chuộc tới, thì sẽ lấy mạng cậu ta.



Khi cô tới đến giờ chưa từng gặp người nhà nguyên chủ, nhưng quan hệ của nguyên chủ với trong nhà không tính là kém, trước đó nguyên chủ sắp không vượt qua nổi, cũng là trong nhà tiếp tế cô ấy.



Thời gian nào không bắt cóc, hết lần này tới lần khác lại chọn thời điểm này.



Sơ Tranh thương lượng với đối phương: "Có thể chờ không, tôi đi xem buổi concert trước đã."



Tên bắt cóc đeo mặt nạ, nghe thấy lời này, nhét cả gương mặt nạ tới trước ống kính: "Mẹ nó, em trai mày đã sắp mất mạng, mày còn có tâm tình đi xem concert?"



Giọng nói đã qua máy biến âm, nghe không ra nam nữ.



Sơ Tranh không lo lắng chút nào, khí định thần nhàn mà nói: "Không phải các người đòi tiền à?"



"Mau đưa tiền tới, không được phép báo cảnh sát! Nếu không tao sẽ giết con tin!"



Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Tôi xem buổi concert sẽ không trì hoãn quá lâu, tôi có tiền, các người hầu hạ nó cho tốt, tôi cho thêm mấy triệu cũng không thành vấn đề." Cái kịch bản này sao có chút quen quen nhỉ?



Tên bắt cóc: "..."



Mẹ nó người này bị điên rồi!!



"Mày bớt giở trò gian trá đi cho tao!" Giọng nói của tên bắt cóc cất cao hơn không ít, giọng biến âm truyền tới, có chút chói tai: "Bây giờ mày lập tức đưa tiền tới cho tao!"



Tên bắt cóc ấn lấy người bị trói trên ghế, từ bên ngoài video, mò qua một con dao, trực tiếp cắt một đường trên cánh tay người kia.



Người bị trói bị đau, hoảng sợ giằng co.



Tên bắt cóc nhe răng cười: "Thấy không, tao không đùa với mày!"



Sơ Tranh: "..."



Đi!



Ngươi chờ ta!



Ta lập tức đi làm người tốt!



-



Sơ Tranh đến ngân hàng lấy tiền, dựa theo chỉ thị của tên bắt cóc, đến hiện trường giao tiền.



Cô vừa tới, tên bắt cóc lại gọi điện thoại tới, bảo cô đổi sang một nơi khác.



Sơ Tranh mặt trầm như nước đổi sang chỗ khác.




Sơ Tranh lại đạp một cước.



"A..."



Tên bắt cóc kêu một tiếng.



Ánh mắt gã đối đầu với Sơ Tranh, cả người co rúm lại, trên cánh tay nổi lên một mảng da gà, gian nan nuốt một ngụm nước bọt: "Hắn... Hắn nợ tiền."



Mạnh Thiệu Nguyên —— chính là em trai nguyên chủ, đoạn thời gian trước cậu ta say mê đánh bạc, thời gian một tháng ngắn ngủi, liền thua thấy đáy.



Sau đó vay nặng lãi của đám người này.



Bắt cóc Mạnh Thiệu Nguyên chính là vì đòi tiền, thủ đoạn như vậy bọn họ thường dùng.



"Nếu là nợ tiền, tao đã đồng ý cho chúng mày, tại sao lại muốn gạt tao đến chỗ này? Cho rằng tao dễ lừa gạt à!"



"..."



"Tao cho mày cơ hội mày không nói, lát nữa sẽ trễ."



Tên bắt cóc trơ mắt nhìn Sơ Tranh nhặt con dao kia lên, con ngươi gã hơi co rụt lại, sợ hãi vô biên vô tận tuôn qua.



Trước mặt gã giống như không phải một cô gái dung mạo đẹp, mà là ác quỷ đứng đầu địa ngục.



Tên bắt cóc lần nữa bị sự bổ não của mình dọa đến mất hết huyết sắc.



"Tôi nói... Tôi nói..."



-



Có người cho bọn họ tiền, để bọn họ nghĩ cách bắt cô lại.



Về phần chuyện sau đó, tên bắt cóc cũng không rõ ràng.



Gã chỉ cần trói được người, rồi giao người ra là được.



"Ai?"



"Tôi không biết..." Tên bắt cóc lắc đầu, chỉ thiếu vừa khóc vừa hô: "Tôi thật sự không biết, hắn đeo khẩu trang và kính râm..."



Sơ Tranh cân nhắc lại người mình từng đắc tội, lật ra ảnh chụp của Hoa Hòe cho tên bắt cóc nhìn.



"Đúng, là hắn, chính là hắn."



Thân hình Hoa Hòe cao gầy, lại là nghệ sẽ, thân khí chất kia rất xuất chúng, cho dù là đeo kính đen và khẩu trang, tên bắt cóc vẫn có thể nhìn một chút liền nhận ra.



Ánh mắt Sơ Tranh có chút nguy hiểm: "Một mình hắn?"



Tên bắt cóc gật đầu: "Một mình, một mình... Tôi đã nói hết rồi, cô có thể tha cho tôi không."