Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1246 : Trời sinh ca vương (26)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh trông thấy hình nền, sửng sốt một chút, cũng không có phản ứng đặc biệt, bình tĩnh hỏi hắn: "Anh chụp khi nào?"



Chụp còn rất đẹp... chủ yếu là vì dung mạo đẹp.



"..."



Thịnh Diễm ê a một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, may mà lúc này ở trong bóng tối, Sơ Tranh không nhìn thấy gì cả.



Hiển nhiên Sơ Tranh cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, cô ấn mở đèn pin, trước tiên soi xung quanh, cánh tay khoác lên bên hông Thịnh Diễm khẽ đẩy: "Đứng dậy đi."



Thịnh Diễm chấn kinh, lúng túng chống lên cái bàn bên cạnh đứng dậy.



"A..."



Thịnh Diễm còn chưa đứng vững, lại ngã về, Sơ Tranh giơ tay vịn chặt hắn.



Đèn pin trong tay Sơ Tranh chiếu đến trên mặt hắn: "Sao thế?"



Sắc mặt Thịnh Diễm có chút khó coi, hắn giơ tay sờ mắt cá chân, Sơ Tranh chiếu đèn pin qua, mắt cá chân Thịnh Diễm đã sưng lên.



Trước đó ở trên sân khấu Thịnh Diễm cũng từng bị trật chân một lần, nhưng cũng không đau lắm, tăng thêm đang biểu diễn, nên hắn không có thời gian chú ý.



Vừa rồi lại trặc thêm một chút, dẫn đến bây giờ hắn đứng lên cũng không nổi.



Sơ Tranh từ bên cạnh đứng dậy, dìu người ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó.



"Cầm."



Cô nhét di động cho Thịnh Diễm, Sơ Tranh ngồi xuống nắm lấy mắt cá chân hắn xem xét.



Bị Sơ Tranh đụng một cái, Thịnh Diễm liền thở hốc vì kinh ngạc, huyết sắc trên mặt lại mất đi mấy phần.



"Rất đau?"



Thịnh Diễm chịu đựng, lắc đầu.



"Đưa anh đến bệnh viện trước." Sơ Tranh quay người, điểm lên sau vai một cái: "Đi lên, tôi cõng anh."



"A?"



Trong mắt thiếu niên chứa năm phần mờ mịt, bốn phần luống cuống, còn có một phần khẩn trương.



Thịnh Diễm cự tuyệt: "Không, không cần, tôi có thể tự đi."



"Anh nhảy đến sáng mai cũng không đến được bệnh viện." Sơ Tranh không vui: "Nhanh lên."



"..."




Trong bóng đêm, con ngươi Thịnh Diễm có chút ánh sáng, cô không phải cố ý không đến, cô là vì có chuyện...



Thịnh Diễm ôm lấy trái tim nhảy loạn, từ từ nhắm mắt lại.



-



Đêm lạnh như nước, ánh trăng rơi xuống chiếu trên bệ cửa sổ, bị màn cửa thô bạo chặn ngang, không tiến vào trong được nửa phần.



Trong ánh sáng mơ hồ kia, có một bóng người đứng trước giường bệnh, chậm chạp khom người xuống.



Sơ Tranh quan sát thiếu niên ngủ say, một lát sau cô đột nhiên hôn qua.



Đường hoàng cạy mở môi hắn, sau khi ở bên trong càn quét một vòng, vẫn chưa thỏa mãn lui ra ngoài, lưu luyến ở biên giới.



Sơ Tranh buông Thịnh Diễm ra, chống đỡ mép giường bệnh, ngón tay sờ lên đầu hắn một lúc, lúc này mới lui ra.



Hôm sau.



Lúc Thịnh Diễm tỉnh lại, Sơ Tranh không ở trong phòng bệnh.



Sơ Tranh không ở đây, Thịnh Diễm bỗng thở phào.



Tối qua hắn mơ một giấc mơ không tốt lắm, mơ thấy cảnh tượng mình và cô hôn nhau...



Nếu cô thật sự ở đây, Thịnh Diễm không biết mình sẽ đối mặt với cô như thế nào.



Bây giờ hắn nhìn thấy cô, thì sẽ nhịn không được suy nghĩ lung tung.



Mộ Sinh và Khúc Giang Tiêu đến vào lúc sáng sớm, võ trang đầy đủ, giống như ăn trộm xông vào phòng bệnh, ầm một tiếng đóng cửa phòng bệnh lại.



"Má ơi, hù chết ba ba." Mộ Sinh vỗ ngực: "Thiếu chút nữa bị phát hiện."



Đêm qua lúc bọn họ đến đã là sau nửa đêm, hầu như không còn ai nữa.



Khúc Giang Tiêu kéo khẩu trang xuống, ân cần hỏi Thịnh Diễm: "Tiểu Diễm cậu sao rồi?"



"Rất tốt." Thịnh Diễm nhìn chân của mình một chút: "Vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra, không có vấn đề gì."



"Rốt cuộc hôm qua sao cậu lại bị trặc chân?" Mộ Sinh tò mò: "Khi chúng tôi đi, không phải cậu còn rất tốt sao? Còn có sao cậu lại đi cùng với bà chủ?"



Thịnh Diễm bóp gan bàn tay mình một chút, lông mi buông xuống, không trả lời vấn đề này của Mộ Sinh.



Khúc Giang Tiêu nhìn Thịnh Diễm hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra lời: "Tiểu Diễm, có phải cậu thích bà chủ không?"



Thịnh Diễm ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt Khúc Giang Tiêu.



Bọn họ cùng nhau ca hát, cùng nhau luyện tập, cùng nhau biểu diễm, sớm đã có một loại ăn ý không giống bình thường.



Biểu cảm của Thịnh Diễm biến đổi, cuối cùng khẽ gật đầu.