Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1249 : Trời sinh ca vương (29)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh cúp điện thoại.



Một khi bị trục xuất khỏi gia môn, mất đi gia tộc phù hộ, loại công tử chỉ biết ăn uống vui đùa này, cơ bản chính là bị bẻ gãy cánh.



"Sao ta lại tốt như vậy chứ."



【...】 Cô còn không bằng một đao xiên chết gã đi.



Có thể chứ?



Sơ Tranh kích động.



【 Không thể! 】 Vương Giả vô tình cự tuyệt Sơ Tranh: 【 Mời tiểu tỷ tỷ làm người! Đừng phát rồ như thế, cảm ơn! 】



Vậy mi nói cái rắm à!



【...】 Ta chỉ là không biết chữ "tốt" của cô, và chữ "tốt" của người bình thường có gì khác biệt.



-



Ba ngày sau Sơ Tranh nhận được điện thoại của ông Lương, biểu thị đồng ý với điều kiện của Sơ Tranh.



Lương thiếu bị trục xuất khỏi gia môn, trừ một chút quần áo, những thứ khác đều không thể mang đi.



Lương thiếu không nghĩ tới mình thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, cả người đều đần độn, ở bên ngoài Lương gia làm ầm ĩ rất nhiều ngày, cuối cùng ông Lương không nhìn được, trực tiếp cho người đuổi gã đi.



Lương thiếu ngồi ở trên đường cái, đáy lòng trừ phẫn nộ cũng chỉ có oán hận.



Hận Sơ Tranh, hận cha gã.



Ông ta thế mà thật sự vì công ty, từ bỏ đứa con trai này.



Lương thiếu có hận thế nào cũng vô dụng, bây giờ ngay cả chỗ ở gã cũng không có.



Tất cả thẻ đều bị đóng băng, bây giờ gã không xu dính túi.



Lương thiếu gọi điện thoại cho những hồ bằng cẩu hữu kia của gã, cũng không biết có phải là có được tin tức hay không, trước kia một cú điện thoại có thể gọi đến một đám người, bây giờ mười mấy cuộc điện thoại cũng không có ai tới đón gã.



Cho dù có người đáp ứng, quay đầu lại gọi điện thoại tới nói mình không có thời gian.



Có người càng buồn cười hơn, đáp ứng xong xuôi rồi, quay đầu liền nói quên mất mình đang ở nước Mỹ, không đi được.



Lương thiếu tức giận đến muốn đập điện thoại, nhưng mà vừa nghĩ tới tình huống bây giờ của mình, lại không dám đập.



Cuối cùng gã bán cái điện thoại định chế số lượng có hạn đi, lấy được mấy ngàn tệ.




Thịnh Diễm cúi đầu, giọng nói có chút rầu rĩ.



"Hả? Kết quả thì sao?"



"Không có kết quả gì." Thịnh Diễm ngừng một chút.



Mộ Sinh hỏi: "Cô ấy không thích cậu?"



"... Cô ấy nói thích tôi."



Mộ Sinh kêu gào: "Vậy sao lại gọi là không có kết quả gì? Đây không phải là thích lẫn nhau sao, vậy chính là có kết quả mà?!"



Khúc Giang Tiêu đè Mộ Sinh lại: "Chuyện gì xảy ra?"



Thịnh Diễm: "Đằng sau cô ấy không nói gì..."



Mộ Sinh và Khúc Giang Tiêu liếc nhau, cái gì gọi là đằng sau không nói gì? Được người thổ lộ, có thế nào cũng phải tỏ thái độ gì đó chứ?



"Tiểu Diễm..."



"Tôi không thoải mái lắm, về trước đây."



Thịnh Diễm tránh khỏi bọn họ hỏi thăm, rời khỏi phòng vũ đạo.



Khi hắn đi ngang qua văn phòng của Sơ Tranh, nhìn vào bên trong một chút, Sơ Tranh ngồi trước bàn làm việc xử lý văn kiện, Thịnh Diễm vừa muốn thu tầm mắt lại, người bên kia bỗng nhiên ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt hắn.



"Vào đi."



Thịnh Diễm: "!!"



Thịnh Diễm không muốn vào lắm, nhưng ý nghĩ này của hắn vừa hiện lên, người đã đi vào.



"Đóng cửa."



Thịnh Diễm quay về đóng cửa lại.



Sơ Tranh cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, bớt chút thời gian hỏi hắn: "Ăn chưa?"



"... Ăn rồi."



Giọng nói Thịnh Diễm mang vẻ chần chờ, rõ ràng là đang nói dối.



Sơ Tranh ngước mắt liếc hắn một cái, ném bút trong tay, chân đạp bàn làm việc, dùng sức đạp một cái, cái ghế trượt về phía sau một chút khoảng cách, tay khoác lên trên ghế dựa, triển khai khí thế đại lão gõ gõ: "Tới đây."



Thịnh Diễm: "..."



Cô gọi động vật nhỏ à?