Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1251 : Trời sinh ca vương (31)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ngay khi Sơ Tranh suy nghĩ "xử lý", Vương Giả kịp thời tuyên bố nhiệm vụ ngăn cản cô.



Sơ Tranh: "..."



Nguyện vọng luôn luôn dễ dàng vỡ vụn như vậy.



【...】 Đấy mà là nguyện vọng sao?!!



A!!



Sơ Tranh lạnh lùng đáp: Thế nào, mi còn kỳ thị nguyện vọng của ta? Đã nói là xã hội chủ nghĩa người người bình đẳng đâu?!



【...】 Không dám không dám, ngài vẫn nên phá sản đi.



Vương Giả lập tức ôm cái đuôi nhỏ chạy đi.



Sau khi Sơ Tranh chào hỏi Vương Giả mười tám lượt dưới đáy lòng xong, hỏi Lisa: "Tập đoàn Terri có thể mua không?"



Lisa: "???"



Tập đoàn Terri = Bạch gia.



Lisa cảm thấy là mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa: "Sếp, ngài nói cái gì?"



"Tập đoàn Terri có thể mua không?" Sơ Tranh lặp lại một lần.



Đáy lòng Lisa đại khái cảm thấy Sơ Tranh là giận điên lên rồi, nhưng vẫn tận tụy nói những gì cô ấy biết về tình huống của tập đoàn Terri cho Sơ Tranh nghe một lần.



Sơ Tranh cắt ngang Lisa thao thao bất tuyệt: "Ý tứ chính là có thể mua đúng không?"



Lisa: "Nếu như những cổ đông kia nguyện ý bán..."



Nhưng bây giờ tập đoàn Terri đang kiếm tiền rất tốt, có lẽ không có nhiều người sẽ nguyện ý bán.



-



Khi đám dân mạng rướn cổ chờ studio tuyên bố, studio một mực không có động tĩnh cuối cùng dưới ngàn vạn bạn trên mạng không ngừng đổi mới, phát một tin Weibo.



Nội dung rải rác mười chữ.



—— Phòng làm việc thành lập chính là vì Thịnh Diễm.



[ Có ý gì? Ngữ văn của tôi đều trả hết cho giáo viên rồi sao, sao không hiểu câu này lắm nhỉ. ]



[ Lời này có ý tứ là: Phòng làm việc tồn tại, chính là vì Thịnh Diễm, nếu như không phải Thịnh Diễm, studio này sẽ không tồn tại? Năng lực phân tích của tôi không sai chứ? ]
Muốn làm cho tất cả mọi người biết, người kia thuộc về hắn.



Ngay khi Thịnh Diễm nghĩ đến Sơ Tranh, điện thoại của Sơ Tranh liền gọi tới.



"Xuống lầu."



Người bên kia lời ít mà ý nhiều truyền đạt mệnh lệnh, Thịnh Diễm còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại liền vô tình bị cúp máy.



Thịnh Diễm: "..."



Thịnh Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, có chiếc xe ngừng ở bên ngoài, hắn lập tức đi xuống dưới lầu.



"Tiểu Diễm cậu đi đâu vậy?" Mộ Sinh và Khúc Giang Tiêu đều ở phòng khách, thấy hắn hấp tấp chạy xuống, giật mình.



"Mạnh tiểu thư tìm tôi."



"Tiểu Diễm..." Mộ Sinh chỉ hô một nửa, Thịnh Diễm đã mở cửa ra ngoài, Mộ Sinh bổ sung mấy chữ đằng sau: "Cậu thay giày đi đã!!"



Thịnh Diễm chạy đến trước xe, mở cửa xe đi lên.



Sơ Tranh liếc nhìn hắn một cái, thiếu niên mặc đồ mặc ở nhà, dép cũng là dép đi trong biệt thự, tóc bị gió thổi đến lộn xộn.



Sơ Tranh giơ tay xoa xoa tóc hắn: "Quần áo cũng không thay?"



Dường như lúc này Thịnh Diễm mới nghĩ đến quần áo mình đang mặc, có chút quẫn bách: "Anh lập tức đi thay..."



"Không cần." Sơ Tranh ngại phiền phức, trực tiếp nổ máy xe.



Thịnh Diễm không biết Sơ Tranh muốn đưa mình đi đâu, trên đường đi cũng không nói chuyện.



Xe dường như đang lên núi, trên đường núi vòng vèo ngẫu nhiên có thể trông thấy thành thị đèn đuốc sáng trưng. Cuối cùng xe dừng ở đỉnh núi, Sơ Tranh mở cửa xe ra xuống dưới, vòng qua đầu xe, kéo cửa xe bên hắn ra, vươn tay về phía hắn: "Xuống đây."



Thịnh Diễm nhấp môi dưới, đặt tay lên tay Sơ Tranh.



"Đây là đâu?"



"Đỉnh núi, không nhìn ra được sao?"



Thịnh Diễm: "..."



Hắn đương nhiên biết đây là đỉnh núi.



Hắn hỏi chính là đây là núi gì, tại sao lại dẫn hắn tới đây.



Sơ Tranh dẫn hắn đi đến biên giới, từ đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, cả tòa thành thị như một bức họa bày ra trước mắt, đèn đuốc sáng trưng thu hết vào mắt.



Dòng xe cộ như nước chảy, tựa như huyết mạch của thành thị, chảy về các nơi khác nhau.