Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1268 : Hà thần ở trên (14)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lang Sa lập tức muốn đi qua đỡ người vào.



"Ngươi làm gì?"



"Cứu người đó!" Lang Sa nói rất đương nhiên: "Hắn còn sống."



"Ồ." Sơ Tranh không cho phép y qua: "Ta thấy hắn là đến ăn vạ."



Bách tính toàn Hàn Giang Thành cũng không dám chạy đến chỗ cô, người này vừa đến đã ngã xuống đây, thế này còn có thể không có quỷ chắc?



Chắc chắn là đến ăn vạ!



Không bổ thêm một đao cũng đã xem như ta lương thiện, còn muốn ta cứu người!



Nằm mơ!



"???"



Lang Sa nhíu mày, nhìn cửa một chút: "Vậy cũng không thể để hắn nằm đó được?"



Bên ngoài còn có bách tính đi ngang qua, nếu trông thấy thì sẽ kéo thêm chuyện gì?



Hơn nữa lỡ như người này thật sự cần giúp đỡ thì sao?



"Vì sao không thể, ta lại không mở tiệm làm ăn." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói, quay đầu uy hiếp Lang Sa: "Ngươi dám đưa hắn vào, ta lập tức giết chết ngươi."



Lang Sa: "..." Sao Sơ Tranh cô nương lại hung ác như thế chứ.



Không mở tiệm làm ăn, vậy mở tiệm ở đây làm gì?



Lang Sa lơ ngơ, lại không dám hỏi.



Đây là địa bàn của Sơ Tranh, Lang Sa thân là "khách", không thể làm chủ thay Sơ Tranh, chỉ có thể nhìn người kia nằm ở cửa ra vào...



Y thật sự có chút nhìn không được, gánh vác lấy "cứu người làm nhiệm vụ của mình", Lang Sa đỡ người kia dựa ngoài cửa, còn rất tốt bụng kiểm tra vết thương cho hắn ta.



Vết thương trên người giống như bị thứ gì đó cắn xé ra, Lang Sa vào cửa hàng lấy một chút thuốc, để lại bạc rồi ra bôi cho người kia.



Sơ Tranh cũng mặc kệ y, tự mình lật một quyển sách y thuật.



Lang Sa thấy trong thời gian ngắn hắn ta vẫn chưa tỉnh lại được, bôi thuốc xong rồi chậm rãi đi vào cửa hàng.



Ước chừng nửa canh giờ sau.



Người kia lại run rẩy xuất hiện ở cửa ra vào, vươn tay vào phía bên trong.



"Đại phu... Đại phu... Cứu mạng!"



Hô xong rồi nghiêng đầu một cái, lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Trai yêu cũng bị Lang Sa làm giật mình, cầm cái chổi chỉ vào Lang Sa: "Ngươi đừng tới đây!"



Lang Sa đang muốn động thủ, Sơ Tranh cầm đao đi từ hậu viện ra.



"Bắt được không?"



"Không... Hắn..." Lang Sa chỉ vào Trai yêu.



Yêu này là thế nào đây, sao lại ở đây quét dọn?



"Ta bắt." Sơ Tranh vung đao lên: "Nhìn cái gì, quét nhanh đi, quét xong thì đi mau."



Trai yêu hơi run rẩy, nhanh chóng chạy vào góc quét dọn.



Lang Sa: "??"



Cô bắt lúc nào?



Yêu này y bắt hay là không bắt đây?



Lang Sa xoắn xuýt một hồi, rất nhanh liền quyết định bỏ qua Trai yêu... Dù sao yêu này đã bị người ta bắt được.



"Sơ Tranh cô nương, sao cô phát hiện người kia có vấn đề?"



Sơ Tranh lãnh đạm liếc y một cái, ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi ngay cả yêu và người cũng không phân biệt được?"



"Trên người hắn xác thực không có yêu khí..."



Nếu như không phải khi đánh nhau hắn ta lộ ra yêu khí, thì có lẽ y cũng không phát hiện được.



Dường như Lang Sa nghĩ đến cái gì đó: "Ta nghe nói có một loại yêu, có thể khoác da người lên trên người mình, sau đó che giấu yêu khí, giống như con người chúng ta nên không thể phân biệt ra được."



"..."



Buồn nôn chết mất.



Yêu bây giờ đều không chú trọng như thế à??



Lang Sa nhớ tới lời con yêu kia nói: "Hắn là đến tìm Sơ Tranh cô nương, hắn muốn gì ở cô?"



"Không có gì."



Sơ Tranh không trả lời, Lang Sa không tiện truy vấn, chỉ nói: "Chắc chắn hắn sẽ còn trở lại."



"Vậy thì làm thịt hắn." Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Vì dân trừ hại, người người đều có trách nhiệm."



Nói xong Sơ Tranh còn gật đầu, giống như thuyết phục được luôn cả mình.



Khóe miệng Lang Sa nhịn không được khẽ run rẩy.



Trải qua mấy ngày ở chung, y thật sự không nhìn ra, Sơ Tranh cô nương là người sẽ vì dân trừ hại.